Chương 4
Lâm Vũ Mặc xích đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tần Phong, mập mờ nói: “Tiểu Phong Nhi, có muốn lấy tiền nữa hay không?”
Hô hấp nóng bỏng của hắn nhẹ nhàng phả vào mặt Tần Phong, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt đỏ bừng, cô thấp thỏm ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi nói: “Cái gì cơ?”
“Cái này.” Lâm Vũ Mặc dùng một tay kéo thân thể vào trong ngực, muốn đem dục vọng ẩn nhẫn trong một ngày này giải thoát. Suy nghĩ đi liền với hành động, hắn cúi xuống hung hăng hôn cô, nhiệt tình cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch. Tiếng rên khẽ của Tần Phong biến mất trong nụ hôn nóng bỏng của hắn.
Bỗng nhiên trong cơn u mê, Tần Phong tỉnh táo lại, cô dùng sức đẩy gương mặt tuấn tú tràn đầy mị hoặc của hắn ra, tay nhỏ bé nâng lên lau đôi môi vẫn còn lưu lại hương vị của hắn. Mặc dù khuôn mặt đã đỏ bừng nhưng vẫn cững miệng, dẩu môi nói: “ Anh muốn hôn, đi tìm nữ nhân của anh đi, nụ hôn của em là hàng không bán.”
“Hàng không bán?” Lâm Vũ Mặc buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
“Làm sao bây giờ? Anh chỉ muốn hôn cái loại hàng không bán này!”
Vừa dứt lời, môi cũng đi theo mà đến, không để ý đến phản kháng của cô mà nhiệt tình hôn lên. Môi của hắn đem cả cách môi của Tần Phong ngậm vào trong miệng, hung hăng giày xéo. Chỉ chốc lát sau, cánh môi cô đã trở nên sưng đỏ.
Đây là lần đầu tiên Tần Phong trải nghiệm nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo lại nóng bỏng, triền miên như vậy. Lưỡi hắn như có sức hút mạnh mẽ, tận tình thăm dò trong miệng cô, câu trọn từng tấc hương thơm, khiến lòng cô vì hắn mà cuồng loạn. Cô cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình vì nụ hôn của hắn mà không ngừng tăng cao, phút chốc đã trở nên nóng bỏng.
Lâm Vũ Mặc cúi xuống nhìn cặp mắt mở to của Tần Phong, không khỏi khẽ cười một tiếng. hắn đưa tay ra nhẹ nhàng giúp cô khép mắt lại, cười nói: “Tiểu Phong Nhi, hôn môi là không thể mở mắt.” Nói xong lại nặng nề hôn lên.
Tần Phong chỉ cảm thấy nụ hôn của Lâm Vũ Mặc giống như ngọn lửa thiêu đốt cô, khiến đại não cô nhanh chóng ngừng hoạt động, chỉ có thể đắm chìm trong nụ hôn của hắn. Nghĩ lại, cô cảm thấy dường như mình cũng có chút động lòng với hắn. Hắn anh tuấn như thế, thản nhiên như thế. Không biết từ khi nào, sức quyến rũ phái nam không ai sánh kịp toát ra từ hắn đã hấp dẫn cô thật sâu.
“Chẳng lẽ mình đã yêu hắn?” Tần Phong lặng lẽ hỏi trái tim đập của mình. Từng nhịp đập liên hồi tựa như đã cho cô đáp án.
Tay nhỏ bé của Tần Phong lặng lẽ vòng qua Lâm Vũ Mặc, ôm lấy vòng eo của hắn. Hành động của Tần Phong khiến Lâm Vũ Mặc kích động không ngừng. Cái miệng nhỏ nhắn của cô thật ngọt, khiến người luôn không thèm hôn nữ nhân như hắn trầm mê không dứt.
Đang đắm chìm trong nụ hôn của hắn, Tần Phong đột nhiên cảm thấy không khí trở
nên mỏng manh. Lúc này, Lâm Vũ Mặc rốt cuộc cũng cảm thấy hôn đủ, hắn lưu luyến buông đôi môi thơm của cô ra. Tần Phong dựa vào trong ngực Lâm Vũ mặc gấp rút thở hổn hển. Khuôn mặt nhỏ nhắn vồn đã đỏ hồng, trải qua cái hôn mãnh liệt lại càng đỏ hơn.
Lâm Vũ Mặc nhìn dáng cô xinh đẹp kiều diễm, trong lòng dấy lên cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
**********
Tới buổi trưa, Tần Phong xách theo hai hộp cơm đi vào Lâm thị. Nghĩ tới hộp cơm cô làm cho hắn, trong lòng Tần Phong vô cùng thỏa mãn. Vì hắn rửa tay nấu canh, sẽ khiến lòng cô cảm thấy ngọt ngào.
Khi cô đi tới trước của phòng làm việc của tổng giám đốc thì nghe thấy tiếng nữ nhân khóc từ bên trong truyền ra. Tình cảnh này khiến cô cảm thấy bồn chồn không dứt. Tò mò ghé vào khe cửa xem xét tình hình bên trong, cô liền thấy Lâm Vũ Mặc thế nhưng đang ôm một cô gái khác, cô gái kia chôn đầu trong ngực hắn khóc thút thít, mà tay Lâm Vũ Mặc lại thân mật vuốt ve tấm lưng của cô gái kia.
Nhìn cảnh hai người thân mật, xem ra cũng không phải chỉ có quan hệ bình thường. Cô gái kia không phải là một trong số những nữ nhân của Lâm vũ Mặc chứ? Nghĩ vậy, trong nháy mắt, đôi mắt xinh đẹp đã bị nước mắt làm cho mơ hồ.
Lâm vũ Mặc khốn khiếp, đã có Tần Phong cô rồi lại vẫn còn ở cùng một chỗ với cô gái khác.
Chẳng lẽ hắn còn chưa giải tán cái đám nữ nhân kia sao?
Cái này mà nhịn được thì không còn gì có thể nhịn.
Lâm Vũ Mặc rôt cuộc coi Tần Phong cô là cái gì?
Vật tiêu khiển lúc nhàm chán của hắn sao?
Tần Phong cô còn chưa hèn hạ đến mức này!
Cô mới không cần làm đồ chơi của người khác.
Càng nghĩ, tức giận trong lòng càng phình to, cô rất muốn xông vào chất vẫn Lâm Vũ Mặc, hỏi hắn vì sao đã có cô rồi mà vẫn cùng ở chung một chỗ với cô gái khác.
Cách đây không lâu, không phải hắn mới hướng cô bảo đảm, sẽ đem tất cả những người phụ nữ trước đây của hắn thanh trừ sạch sẽ sao? Vì sao mới qua mấy ngày, hắn liền chứng nào tật ấy?
Nam nhân không dứt khoát như vậy, cô không cần.
Tần Phong đem hộp cơm trong tay ném xuống trước cửa, xoay người chạy ra ngoài.
Cô không muốn trông thấy hắn nữa.
Bống, cô nhớ ra, thẻ ngân hàng chứa rất nhiều văn kiện quan trọng của cô vẫn còn để ở chỗ Lâm Vũ Mặc, cô muốn đi lấy lại những thứ đó. Lần này cô muốn hoàn toàn toàn biến mất trước mắt hắn, không bao giờ để hắn tìm được cô nữa.
Tần Phong gọi xe, sau đó liền đi tới chỗ ở của Lâm Vũ Mặc.
Mà lúc này, Lâm Vũ Mặc cũng bị tiếng vang ngoài của kinh động. Hắn đẩy nữ nhân trong ngực ra, ra ngoài xem xét. Khi hắn thấy thức ăn vương vãi trên mặt đất liền ý thức được ai vừa tới.
“Tiểu Phong Nhi?” Lâm Vũ Mặc có loại dự cảm chẳng lành. Tiểu Phong Nhi của hắn không phải hiểu lầm gì hắn chứ? Nghĩ vậy, hắn muốn nhấc chân đuổi theo, lại bị người phụ nữ đi ra từ phòng làm việc kéo lại: “Tiểu Mặc, con đi đâu?”
“Mẹ, con hiện tại có việc gấp, phải đi ra ngoài, mẹ tự mình trở về đi.” Lâm Vũ Mặc vội vã nói.
Thì ra người phụ nữ này là mẹ của Lâm Vũ Mặc, chỉ là từ bên ngoài nhìn vào, thật đúng là không nhìn ra. Dáng dấp Lâm mẫu vô cùng quyến rũ, người không biết còn tưởng bọn họ là hai chị em.
“Tiểu Mặc, chuyện mẹ nói, con nhất định phải suy nghĩ thật kỹ nha. Mẹ chỉ có đứa con trai duy nhất là con, con nhất định phải trở về vì mẹ nói vài câu.” Người phụ nữ kia mang theo gương mặt chờ mong nói.
“Mẹ, người biết rõ con vì cái gì mà chuyển ra khỏi nhà, tại sao còn nhất định bắt con trở về? Con sẽ không về. Mẹ nên từ bỏ ý niệm này đi. Nếu mẹ không thể ở nổi trong cái nhà đó nữa, háy đễn tìm con. Con sẽ nuôi mẹ, chúng ta căn bản không cần nhìn sắc mặt Lâm gia mà sống qua ngày nữa.” Lâm vũ Mặc không vui đáp.
“Tiểu Mặc.” Lẫm mẫu vẫn chưa từ bỏ ý định, cố gắng thuyết phục Lâm Vũ Mặc.
“mẹ, người không cần nói nữa, con sẽ không nghe đâu.” Lâm Vũ Mặc nói xong, mạnh mẽ xoay người hướng bên ngoài chạy đi, để Lâm mẫu ở lại, bần thần nhìn theo bóng hắn khuất dần.
Trở lại nhà trọ, Tần Phong đem toàn bộ tại liệu cùng ngân phiếu bỏ vào trong cặp. Lại mở tủ quần áo. Lấy toàn bộ quần áo của cô cất vào trong vali. Thời điểm cô đã chuẩn bị rời khỏi, cửa chống trộm lại bị người nào đó mở ra từ bên ngoài.