Chương 17
“Thì ra là Lâm phu nhân. Là cháu hiểu lầm rồi. Đều do dáng dấp Lâm phu nhân quá trẻ tuổi, khiến cháu tưởng cô chỉ mới ba mấy tuổi.” Tần Phong lập tức lấy lại vẻ tươi cười nói.
Người này có thể trở thành mẹ chồng tương lai của cô, cho nên cần phải cẩn thận lấy lòng a!
“Ba mấy tuổi? Ha ha ha, cái cô gái nhỏ này, miệng thật ngọta. Tiểu Mặc rốt cuộc tìm được cháu ở đâu? Nếu không bảo nó nhường cho ta đi thôi. Cô hầu gái, cháu đi theo ta, ta bảo đảm tiền lương sẽ không ít hơn số Tiểu Mặc cho cô.” Lý Hải Vi cố gắng khuyên Tần Phong đi ăn máng khác.
“Thật xin lỗi, Lâm phu nhân. Cháu phải để phu nhân thất vọng rồi. Cháu là người khi đã nhận ủy thác là sẽ làm đến cùng. Tần Phong đã nhận làm giúp việc cho tổng giám đốc thì sẽ tiếp tục làm cho hắn, không nên vì tiền và thất tín.” Tần Phong lắc đầu nói.
“Không nhìn ra cháu lại trung thành như vậy.” Lý Hải Vi cười nhìn Tần Phong.
“Hắc hắc.” Tần Phong gãi đầu cười khúc khích hai tiếng, liền hướng phòng bếp chạy đi.
Lâm phu nhân này, sao lại giống Lâm Vũ Mặc như vậy nha?
Cũng thích nhạo báng người khác như vậy.
Lúc này, cửa bị người bên ngoài mở ra, Tần Phong chưa kịp chạy vào bếp vội dừng bước, quay đầu nhìn lại, vừa đúng lúc thấy Lâm Vũ Mặc đang đi vào nhà.
Lâm Vũ Mặc bước nhanh về phía Tần phong, cười lớn nói: “Tiểu Phong Nhi, anh đã về.”
Hắn đang muốn đưa tay ôm lấy Tần Phong, chuẩn bị hạ xuống nụ hôn nóng bỏng đúng tiêu chuẩn, lại bị Tần Phong tránh thoát.
“E hèm!” Tần Phong hướng Lâm Vũ Mặc nháy mắt, ý bảo hắn nhìn về phía sa lon trong phòng khách.
Nhìn đôi mắt Tần Phong chớp chớp liên hồi, Lâm Vũ Mặc không hiểu hỏi: “Tiểu Phong Nhi, em làm sao vậy? Mắt bị rút gân sao?”
“Phi phi phi! Có mắt anh mới bị rút gân!” Tần Phong mất hứng nũng nịu.
“Thật sao? Vậy em xem cho anh một chút đi.” Lâm Vũ Mặc vươn cánh tay, định ôm chặt lấy Tần Phong, nhưng kông ngờ có người đã sớm một bước nhào vào lòng hắn.
“A?” Lâm Vũ Mặc kinh ngạc trợn to hai mắt nhìn Tần Phong.
“Ông chủ, mẹ anh chờ đã lâu.” Tần Phong hướng về phía hắn nhún vai một cái, rồi cười nhẹ, xoay người đi vào phòng bếp.
“Tiểu Mặc, sao bây giờ con mới về? Mẹ đợi con đã lâu lắm rồi.” Lý Hải Vi bất mãn báo oán.
“Con bận việc ở công ty nên về trễ một chút.” Lâm Vũ Mặc đỡ mẫu thân ngồi xuống ghế salon, quan tâm hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Ba có biết không?”
“Hừ! Con không cần bảo hắn, nhắc đến hắn ta lại tức giận.” Lý Hải Vi mất hứng nói.
“Ba chọc mẹ tức giận sao?” Lâm Vũ Mặc quan tâm hỏi.
“Còn không là bởi vì đám lão bà cùng đám con gái kia của hắn, bọn họ liên hiệp đối phó mẹ. Nhưng ba con lại không đi trách họ, chỉ biết trách mẹ. Từ bây giờ mẹ không muốn trở về nhà nữa. Tiểu Mặc, mẹ muốn ở đây với con.” Lý Hải Vi thở phì phò nói.
“Mẹ, con cũng đã sớm nói với mẹ rồi, khi nào mẹ không ở nổi trong căn nhà kia nữa, mẹ có thể đến tìm con, con có thể nuôi mẹ cả đời. Hiện tại nếu mẹ không muốn trở về, vậy thì ở lại đây với con.” Lâm Vũ Mặc ôm bả vai mẹ, thân mật nói.
“Ừm, vẫn là Tiểu Mặc nhà ta ngoan nhất.” Lý Hải Vi ôm lấy đầu Lâm Vũ Mặc đầu, đem hắn như thằng bé mà ôm vào lòng.”
Lâm Vũ Mặc không tự nhiên giùng giằng ngồi dậy: “Mẹ, con không phải đứa bé nữa, mẹ không cần vừa kéo vừa ôm con.”
Nghe thấy lời kháng nghị của con trai, Lý Hải Vi bất mãn lau mắt. “Ưm, ngay cả con trai cũng bắt đầu ruồng bỏ ta, Lý Hải Vi ta còn sống để làm gì?”
“Mẹ, đừng đùa nữa có được hay không?” Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ nói.
“Ai nha! Con trai lớn rồi không cần mẹ nữa.” Lý Hải Vi buồn bã nói.
Lúc này, Tần Phong bưng sườn sào chua ngọt thơm ngào ngạt đi ra khỏi phòng bếp. Cô cười ngọt ngào nói: “Ông chủ, phu nhân, ăn cơm thôi. Có chuyện gì để ăn cơm xong hãy nói.”
“Cô hầu gái, cô không thể đem cơm tối ra sau à? Cũng không để mẹ con ta ôn lại chuyện cũ.” Lý Hải Vi bất mãn kháng nghị.
“Ai nha, là cháu không đúng, cháu sẽ bưng đồ ăn vào trong ngay.” Tần Phong đang muốn lấy lại đồ ăn trên bàn, nhút nhát nói.
Ngửi mùi thịt lượn lờ trước chóp mũi, Vu Hải Vi bị đồ ăn trên bàn hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, thấy Tần Phong muốn bưng vào, cô vội vã hô to một tiếng: “Đừng!”
Tần Phong chưa đi xa lại bị Lý Hải Vi gọi lại.
Lý Hải Vi bươc nhanh tới bên cạnh bàn ăn, hướng Tần Phong nói: “Cô hầu gái, cháu không phải muốn để cho tôi nếm thử tài nghệ nấu ăn của cháu sao? Còn có món nào ngon, mau bưng ra đi thôi.”
Lâm Vũ Mặc nghe mẹ nói, bồn chồn thay Tần Phong bất bình, hắn đừng vào bên cạnh cô hỏi: “Em khi nào thì biến thành cô hầu gái rồi.”
“Xế chiều hôm nay. Ha ha ha.” Tần Phong nhỏ giọng trả lời bên tai Lâm Vũ Mặc.
Lâm Vũ Mặc nhìn mẹ đã sớm khai đũa, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Bây giờ thì tốt rồi, trong nhà có hai kẻ dở hơi, hắn còn phải nhức đầu dài dài.
“Tiểu Mặc, sao con còn chưa lại đây ăn cơm? Con mau tới đây nếm thử một chút, món sườn sào chua ngọt này hương vị thật tuyệt, so với khách sạn năm sao còn muốn ngon hơn.” Lý Hải Vi hưng phấn giơ miếng sườn sào, nói với Lâm Vũ Mặc.
“Mẹ. Chuyện này con đã sớm biết. Cô hầu gái của con tay nghề còn giỏi hơn cả đầu bếp khách sạn năm sao.” Lâm Vũ Mặc tự hào nói.
“Tiểu Mặc, hay là con đem cô ấy nhường cho mẹ đi. Mẹ rất thích cô hầu gái này! Chẳng những tay nghề không kém mà miệng còn đặc biệt ngọt, quan trọng nhất là có thể học mẹ vui vẻ. Mẹ muốn có cô ấy.” Lý Hải Vi cười nheo mắt lại.
“Không được. Mẹ muốn cái gì con đều có thể đồng ý duy chỉ có ‘cô hầu gái’ này là không được. Cô ấy là của con, không thể cho người ngoài mượn được.” Lâm Vũ Mặc một hơi cự tuyệt.
Tiểu Phong Nhi là của Lâm Vũ Mặc hắn,
Mặc kệ là thân thể của cô,
Hay là tài nấu nướng của cô,
Cũng không thể cho người khác.
Cô, chỉ có thể để một mình hắn thưởng thức.
“Hừ! Keo kiệt!” Lý Hải Vi bất mãn hừ nhẹ.
“Nếu mẹ muốn ngày nào cũng được ăn cơm cô ấy nấu, mẹ có thể ở lại chỗ của con. Mẹ, mẹ nếm thử món này đi, đây chính là món sở trường của ‘cô hầu gái’ của con.” Lâm Vũ Mặc dụ dỗ, gắp cho bà đầy một bát thức ăn.
“Thật sao? Để mẹ nếm thử xem.” Lý Hải Vi gắp miếng thức ăn con trai gắp cho cô lên, hưng phấn thưởng thức. “Ưm, quả là rất ngon miệng a.”