Chương 39
Editor: Sendyle
"Đùng!" Lâm Vũ Mặc hung hăng đập vào trên tay lái một quả đấm, anh ta biết, Đường Chá kia không phải hạng người bình thường, chẳng lẽ sự xuất hiện của anh ta đã dao động lòng của tiểu Phong Nhi đối với anh ta sao?
Không!
Anh ta quyết không thể chịu được loại chuyện như vậy sẽ xảy ra!
Mặc kệ tình cảm trong lòng của tiểu Phong Nhi đối với Đường Chá như thế nào, anh ta đều muốn trong lòng có bất kì ai ngoài anh ta.
Lâm Vũ Mặc nhanh chóng lái xe hơi, hướng nhà mình nhanh chóng đi tới.
Tần Phong lẳng lặng ngồi ở trong xe, trong đầu thỉnh thoảng lại hiện lên đoạn kĩ niệm ngọt ngào trước đây giữa cô và Đường Chá.
Cô thật hận, hận mình không thể chia làm hai nửa, nếu như cô có thể chia làm hai nửa, như vậy thì sẽ không làm tổn thương Đường Chá rồi. Cô biết sự lựa chọn hôm nay của cô đã làm tổn thương Đường Chá. Hình ảnh Đường Chá trong tay nắm thật chặt khuyên tai ngọc, tựa như một pho tượng đứng thẳng bất động ở nơi nào, càng lúc càng xa.
Đường Chá, thật xin lỗi, là Phong nhi phản bội anh.
Anh cứ trách Phong nhi đi, là Phong nhi đối với tình yêu chúng ta không kiên định, nếu Phong nhi đợi anh thêm nửa năm, có lẽ chúng ta đã có thể hạnh phúc bên nhau.
Nhưng Phong nhi đã phản bội anh, yêu Lâm Vũ Mặc, không cách nào áp lại tình yêu của anh nữa rồi.
Anh nhất định hận Phong nhi lắm phải không?
Đường Chá, thật xin lỗi, thật xin lỗi!
Trong lòng Tần Phong tràn đầy khiển trách chính bản thân mình cùng áy náy đối với Đường Chá.
Tại sao cô cùng Mặc hạnh phúc nhất định phải tổn thương nhiều người như vậy chứ?
Cô thật muốn vuốt lên trên mặt đầy ưu thương của Đường Chá, để cho anh ta khôi phục lại nụ cười. Nhưng cô đã không còn cái quyền làm như vậy nữa rồi.
Dưới tay của cô vô thức chạm vào cần cổ, lại mò tới xương quai xanh trống không.
Đúng rồi, cái khuyên tai ngọc đã quy về nguyên chủ, sẽ không bao giờ là của mình nữa, nó nhất định sẽ tìm được chủ nhân chân chính của mình thôi.
Đeo nhiều năm như vậy, cô thật sự cảm thấy có chút không quen.
Nhìn động tác của Tần Phong, trong lồng ngực Lâm Vũ Mặc dấy lên ngọn lửa lớn hừng hực, anh ta biết, trong lòng tiểu Phong Nhi đối với Đường Chá kia còn tình cảm.
Vậy làm sao có thể?
Đem xe dừng lại, anh ta một tay bế Tần Phong lên, hướng nhà trọ đi tới.
"Mặc" Tần Phong nhìn khuôn mặc của Vũ Mặc vì ghen mà trở nên thô bạo, trong lòng hiện lên một tia lo lắng.
Lâm Vũ Mặc không để ý đến Tần Phong, chỉ là đem cô ném vào trong phòng.
Anh ta muốn chiếm đoạt, anh ta muốn xóa bỏ hình ảnh người đàn ông trong lòng tiểu Phong Nhi, khiến tiểu Phong Nhi chỉ thích một mình anh ta.
Thân thể anh ta bao phủ lên người cô, hung tợn hôn lên môi tiểu Phong Nhi. Nụ hôn của anh ta dùng lực, làm cho Tần Phong cảm thấy đau đớn.
Tần Phong đẩy thân thể Lâm Vũ Mặc, nhẹ giọng nói: "Mặc, không nên như vậy, anh làm em đau."
"Em sẽ đau không? Tiểu Phong Nhi, em có nghĩ tới hay không, tâm của anh càng đau không?" Lâm Vũ Mặc bất mãn nói. Bàn tay của anh ta không chút lưu tình ở trên người của Tần Phong để lại từng cái một thật sâu dấu tay, khiến phía trên kia đều là của mình dấu.
"A Mặc anh không thể như vậy" Tần Phong khổ sở nói. Cô đã lựa chọn Mặc, anh ta còn bất mãn điều gì? Phải biết người chân chính bị tổn thương là Đường Chá a! Đường Chá mới phải...tức giận, Lâm Vũ Mặc đã có được cô, sao anh lại còn tức giận?
"Anh ra sao? Anh chỉ yêu em a! Chẳng lẽ em không thích?" Lâm Vũ Mặc tà mị tựa vào bên tai Tần Phong nói. Nói xong, anh ta trừng phạt lại tăng thêm lực.
Tần Phong chỉ có thể ở trong đau đớn cùng hoan lạc, thừa nhận Lâm Vũ Mặc vô cùng tinh lực.
"Tiểu Phong Nhi, đẹp không?" Lâm Vũ Mặc ác ý cười hỏi, hông của anh ta nhanh chóng động lên, nóng bỏng môi của Tần Phong gặm nhắm, ɭϊếʍƈ cắn, đưa tới thân thể Tần Phong một hồi kịch liệt run rẩy.
"A Mặc" Tần Phong chỉ có thể vô dụng thốt ra tiếng rên rỉ, trầm mê ở trong kỹ xảo cao siêu kia của Lâm Vũ Mặc.
"Nói em yêu anh!" Lâm Vũ Mặc đột nhiên dừng lại tất cả động tác, tựa vào bên tai Tần Phong mãnh liệt yêu cầu.
"Mặc, em yêu anh!" Tần Phong ôm chặt lấy lưng rộng rãi của Lâm Vũ Mặc, kích động hô.
Đúng, cô yêu Vũ Mặc.
Vì Lâm Vũ Mặc, cô thà phụ tình yêu của Đường Chá.
"Chưa đủ! Anh còn muốn nghe!" Lâm Vũ Mặc chưa đủ cong lên đôi môi mỏng. Anh ta muốn nghe được những lời nói yêu thương từ đáy lòng của tiểu Phong Nhi, nghe được như thế những lo lắng trong lòng anh ta sẽ giảm bớt.
Người đàn ông này, thế nào giống như một đứa bé, không được ăn kẹo sẽ không hài lòng, cho kẹo lại vẫn chê ít.
Tần Phong nâng lên mặt của Lâm Vũ Mặc, mỉm cười hôn lên môi của anh ta, cười duyên nói: "Mặc, em yêu anh! Yêu anhi! Yêu anh! Yêu anh! Anh hài lòng chưa?"
"Tiểu Phong Nhi, em chỉ có thể yêu anh, nghe chưa? Anh muốn em đem hình ảnh Đường Chá hoàn toàn quên mất, một ít cũng không được nhớ anh ta." Lâm Vũ Mặc ghen tức mười phần nói.
Tần Phong nháy mê người mắt hạnh, cười nói: "Mặc, anh đang ăn giấm chua phải không? Nếu không sao em lại ngửi thấy được một mùi dấm nồng đậm như vậy?"
"Hừ! Anh chính là ghen, như thế nào? Không cho sao? Ai bảo anh ta là người lưu luyến, anh rất ghen tỵ, em chẳng lẽ không biết sao?" Lâm Vũ Mặc mặt đen lại, không hài lòng hỏi.
"Hi hi hi, Mặc thật đáng yêu!" Vỗ nhẹ nhẹ gương mặt tuấn tú của Lâm Vũ Mặc, Tần Phong cười nói: "Chỉ là, em thật thích!"
Nghe được lời nói của Tần Phong, lo lắng trong lòng Lâm Vũ Mặc rốt cuộc mới ổn định lại, anh ta ôm chặt Tần Phong nói: "Tiểu Phong Nhi, chúng ta ngày mai đi đăng ký kết hôn đi."
"Làm sao anh lại vội vã như vậy? Chúng ta trước phải có được sự đồng ý của bác trai bác gái, sao có thể nói kết hôn liền kết hôn à?" Tần Phong nằm úp sấp trong ngực Lâm Vũ Mặc, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán lên lồng ngực nóng bỏng của anh ta.
"Anh mặc kệ, tiểu Phong Nhi, anh chờ mong không kịp, anh nhất định phải sớm cưới em vào cửa." Lâm Vũ Mặc bá đạo nói.
Một ngày không đem tiểu Phong Nhi cưới vào trong tay, anh ta chỉ lo lắng chuyện có thay đổi. Đường Chá đối với tiểu Phong Nhi mà nói, sẽ không còn cản trở gì nữa, mà cô đã từng chờ đợi nhiều năm, anh ta cũng không thể phớt lờ. Anh ta muốn thừa dịp Đường Chá không có được lòng của tiểu Phong Nhi trước, sớm một chút mà đem tiểu Phong Nhi định xuống.
Một hồi tiếng gõ cửa dồn dập thức tỉnh hai người đang ôm nhau. Lâm Vũ Mặc bồn chồn đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Cửa mới mở ra, chỉ thấy Lý Hải Vi vọt vào, phía sau là Lâm Ngạo đi theo cùng với bà như hình với bóng.