Chương 48
“Phong lão đại.” Trần Bưu khua khua tay hai cái trước mặt Tần Phong, nhưng không thấy cô có động tĩnh gì. Xem ra bài báo vừa rồi đã làm Tần phong đau lòng. Hắn sai rồi, đáng lẽ hắn không nên đua mấy bài báo đó cho Tần Phong, hại tâm trạng cô vừa mới khôi phục nay lại thêm đau lòng….
Trần Bưu đem cô ôm vào trong ngực lặng lẽ an ủi, hạn không thể tahy cô chịu những đau đớn này.
Bỗng, chuông điện thoại Trần Bưu đột nhiên vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra, thấy người gọi đến là tổng giám đốc Lâm Vũ Mặc đã từng giúp bọn họ phá án. Hắn lo lắng nhìn Tần phong một chút rồi mới nhận điện thoại: “Vâng, tôi là Trần Bưu.”
“Trần tiên sinh, Tiểu Phong Nhi có ở chỗ anh không?” Trong loa truyền đến thanh âm gấp gáp của Lâm Vũ Mặc.
Tần Phong nghe xong vội vàng hướng Trần Bưu khoát tay, ý bảo hắn đừng tiết lộ cô đang ở đây.
“A, Phong lão đại không phải đang ở chỗ anh sao?” Trần Bưu giả vờ không biết hỏi ngược lại.
“Tiểu Phong Nhi thật sự không có ở đó sao?” Lâm Vũ Mặc nghe vậy, lập tức trở nên tuyệt vọng, trong giọng nói tràn đầy mất mác.
“Phải, Lâm tổng giám đốc.” Trần Bưu một mực phủ nhận.
“A, vậy thì quấy rầy anh rồi. Trần tiên sinh, nếu như sau này Tiểu Phong Nhi có đến chỗ anh, xin anh nhất định phải báo cho tôi biết.” Lâm Vũ Mặc thành khẩn yêu cầu.
“Được.”
“Cám ơn!”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Bưu quay lại hỏi Tần Phong: “Phong lão đại, em thật không muốn gặp lại hắn sao?”
“Không muốn!” Tần Phong lắc đầu, yếu ớt nói.
Nếu đã chọn rời đi, cô sẽ không quay đầu lại nữa.
Trở về làm gì?
Tiếp tục chịu đừng sự sỉ nhục của hắn sao?
Tần Phong cô còn chưa có hạ tiện như thế!
***********
Kể từ ngày đó, mỗi ngày trên trang đầu các báo sẽ đang một mục tìm người khác. Lâm Vũ Mặc còn chưa từ bỏ ý định, trên báo chí, TV, các phương tiện truyền thông điên cuồng xúc tiến, chỉ vì muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Phong Nhi.
Rốt cuộc ngày tổ chức hôn lễ của hai người cũng đến, mặc dù không có cô dâu nhưng Lâm Vũ Mặc cũng không hủy bỏ hôn lễ, thậm chí còn mời phóng viên đài truyền hình, trực tiếp ghi lại toàn bộ quá trình diễn ra buổi lễ.
Lâm Vũ Mặc đứng ở trước mặt cha sứ, nói lời thề: “Tiểu Phong Nhi, cho dù em không ở bên cạnh anh, anh vẫn muốn cưới em làm vợ, kiếp này, chỉ có Tiểu Phong Nhi mới có thể làm vợ của anh, làm người yêu của anh, làm mẹ của con anh. Dù em không trở lại, vị trí này sẽ vĩnh viễn vì em mà cất giữ. Tiểu Phong Nhi, Tiểu lừa gạt, cả đời này anh chỉ yêu mình em, anh yêu em, vĩnh chỉ thích một mình em.”
Từng lời hắn nói khiến Lâm mẫu phía dưới khóc nấc lên, bà dựa vào bả vai Lâm Ngạo, đau lòng lau nước mắt: “Ngạo, anh nói cô hầu gái sẽ trở về sao?”
“Vi, em đừng đau lòng. Con của chúng ta si tình như vậy, cô hầu gái nếu xem truyền hình, nhất định sẽ cảm động mà trở về.” Lâm Ngạo vỗ vỗ sau lưng bà, nhẹ giọng an ủi.
Vợ cả bên cạnh, cũng chính là vợ chưa cưới của Lâm Ngạo nhìn tư thế thân mật của hai người, trong mắt tràn đầy oán độc, hừ lạnh.
Hôn lễ được truyền hình trực tiếp này lập tức trở thành đề tài nghị luận đầu đường cuối ngõ. Tất cả mọi người đều suy đoán, Tiểu Phong Nhi hạnh phúc đó là ai?
Vậy còn Tiểu Phong Nhi, cô có xem hôn lễ kia không? Đáo án dĩ nhiên là không.
Kể từ ngày Tần Phong xem xong tờ báo kia, Trần Bưu liền hủy đặt báo mỗi sáng, ngay cả TV cũng không bật lên. Hắn sợ sau khi Tần Phong biết chỉ càng thêm đau lòng.
Vì muốn Tần Phong giải sầu, hắn mang cô đến một ngôi biệt thự bên bờ biển nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Một ngày, Tần Phong chán ngồi ngây ngô trong biệt thự, vì vậy một mình ra đường cái đi dạo.Những quang cảnh quen thuộc của thành phố hiện ra trước mắt, trong lúc vô tình, cô thế nhưng đi đến sân trường cô và Đường Chá đã cũng học.
Cô ngồi xuống bên chiếc ghế đá cô và Đường Chá từng ngồi, nhớ lại chuyện cũ.
Đã từng, cô được Đường Chá nâng trong lòng bàn tay che chở. Tình yêu của bọn họ ngọt ngào như vậy. Nhưng cô lại tự tay hủy diệt tình yêu này. Nghĩ tới Đường Chá vì cô mà bị tổn thương, trong lòng Tần Phong liền thấy áy náy một hồi. Không biết bây giờ Đường Chá thế nào rồi?
Tần Phong đau lòng lau nước mắt rơi bên má, đang muốn đứng dậy rời đi lại nhìn thấy một đôi giầy đen dừng lại trước mặt cô.
“Phong Nhi!” Thanh âm kích động của Đường Chá truyền vào bên tai Tần Phong.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, run rẩy khẽ gọi: “Đường Chá!”
Không đợi cô kịp phản ứng, liền bị một đôi tay có lực ôm lấy. Chỉ nghe thấy Đường Chá vô cũng kích động nói: “Phong Nhi, Phong Nhi của anh, anh rốt cuộc cũng tìm tìm được em! Phong Nhi, em biết không, sau khi anh biết em mất tích, trong lòng anh vô cùng lo lắng.”
“Đường Chá!” Tần Phong rơi lệ ôm chặt hông hắn, Cô bây giưof, từ như thấy được người thân đã mất, không muốn buông Đường Chá ra.
“Phong Nhi, anh biết, nhất định là Lâm Vũ Mặc đã làm em tổn thương. Không sao, em còn có anh. Phong Nhi, hãy để anh giúp em chữa lành những vết thương này.” Đường Chá dịu dàng nói.
“Đường Chá, thật xin lỗi. Là em đã khiến anh tổn thương. Đây là trừng phạt em đáng phải nhận, nếu như không phải em phản bội tình yêu của chúng ta, em sẽ không phải chịu tổn thương sau như vậy. Đây là báo ứng em đáng phải nhận, em không oán trách ai cả.” Vừa nghĩ tới sự vô tình của bản thân lúc trước, trong lòng Tần Phong lền tràn ngập áy náy, là cô tổn thương Đường Chá, nhưng không ngờ, lúc này hắn lại đang là người an ủi cô.
Tình cảm sâu đậm như vậy, lại bị cô đả thương sâu sắc, cô thật đáng trách.
Trong lòng Tần Phong không ngừng tự trách.
Có phải chính vì thế nên ông trời mới trừng phạt cô? Khiến cô bị người yêu thương nhất thương tổn.
“Phong Nhi, em đừng nói như vậy. Em không làm gì sai cả, nếu sai thì chỉ có số mệnh.” Đường Chá lấy tay chặn lại miệng cô, không nỡ nhìn cô phải chịu đau đớn.
“Số mệnh?” Nghe hai chữ này, trong lòng Tần Phong đau đớn. Đúng vậy, số mệnh, hai chữ này huyền ảo cỡ nào, nó điều khiển cuộc đời cô, khiến cuộc đời này của cô nhất định cô độc.
Nguyên tưởng rằng Lâm Vũ Mặc sẽ trở thành chỗ dựa kiếp này của cô, nhưng không ngờ chính hắn lại là người tổn thương cô sâu nhất.
Tại sao?
Những người cô yêu cứ lần lượt bỏ cô mà đi?
Chẳng lẽ là vận mệnh đã an bài…
… đời này, cô không thể có được hạnh phúc?
Từng giọt nước mắt nóng bỏng im lặng rơi xuống, làm tâm Đường Chá cũng nóng theo. “Phong Nhi, đừng như vậy. Thấy em rơi lệ, anh sẽ đau lòng.”
Đúng vậy, không được khóc nữa, càng khóc sẽ chỉ càng làm mình thêm đau lòng. Có lẽ không nghĩ nữa, tâm mới không thấy đau.