Chương 62

"Con hiểu" Đường Chá cưng chiều nhìn Tần Phong, kiên định trả lời
Không cần bất kì ai nhắc nhở anh, anh cũng sẽ luôn bảo vệ Tần Phong. Mặc dù cô có con của Lâm Vũ Mặc, nhưng anh không ngại, anh sẽ xem đứa bé này như con của mình mà yêu thương nó


Chờ Đường Chá sắp xếp khách sạn xong, sau khi hai người cùng ăn tối ở khách sạn, Đường Chá mới đưa Tần Phong về nhà
Tần Phong đi xuống xe, vẫy vẫy tay với Đường Chá ở trong xe, cười ngọt ngào nói “Đường Chá, trên đường về phải cẩn thận một chút, đừng đi quá nhanh”


"Ừ! Phong Nhi, em mau vào đi thôi. Em vào rồi anh sẽ về" Đường Chá nhìn Tần Phong khẽ cười, gương mặt thỏa mãn
"Vậy …. Đường Chá, bái bai" Tần Phong không thể làm gì khác hơn là nói tạm biệt với Đường Chá rồi đi vào biệt thự


Tối nay là thời khắc rất quan trọng, Trần Bưu đã dẫn người mai mục ở bến cảng, chờ đợi Tề Bằng Thăng đưa người đến bến tàu nhận hàng mà tập kích bắt giữ. Thời gian từng giấy từng phút trôi qua, thái độ Tần Phong cũng khác thường, không còn bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu nữa mà ngược lại nghiêm túc ngồi trước máy tính, chờ đợi


Đột nhiên điện thoại vang lên, Tần Phong vội vàng nghe máy: "A lô, Bưu ca, mọi chuyện sao rồi?"
"Phong lão đại, có phát sinh chuyện khác rồi" âm thanh của Trần Bưu lộ ra sự khẩn trương.
"Thế nào? Hàng không tới sao?" Tần Phong lo lắng hỏi. Nếu là hàng không tới bờ, vậy hành động tối nay của bọn họ là uổng phí rồi


Trần Bưu lập tức chối bỏ nói: "Không phải! Phong lão đại, là người nhận hàng thay đổi. Tới nhận hàng không chỉ có người của Tề Bằng Thăng mà còn có thêm một người, người này Phong lão đại cũng biết"


available on google playdownload on app store


"Người nào?" Tần Phong hoảng hốt hỏi, cái người cùng tới nhận hàng là ai chứ? Người mình quen biết, thế nhưng cũng biết Tề Bằng Thăng, thật làm cho cô giật mình “Bưu ca, anh mau nói cho tôi biết rốt cuộc là ai đi nhận hàng cùng?”
"Là em rể vô duyên của tôi, Lâm Vũ Mặc." Trần Bưu thành thật trả lời


"Mặc!" Vừa nghe đến là Lâm Vũ Mặc, Tần Phong lập tức ngây người.
Làm sao có thể?
Mặc làm sao có thể buôn bàn dưới hình thức buôn lậu như vậy?
Phải biết rằng tập đoàn Lâm Thị thế nhưng đứng trong top 50 công ty của thế giới, có hàng trăm năm lịch sử, tại sao anh lại buôn bán lậu chứ?


Đây không là nghĩ muốn phá hoại danh dự của Lâm Thị sao?
Hay là nói tập đoàn Lâm Thị từ trước đến giờ sau lưng đều buôn bán lậu, chỉ là bây giờ cô mới biết?
"Phong lão đại, chúng ta có cần làm tiếp theo kế hoạch không?” Trần Bưu không chắc chắn hỏi


"Bưu ca, trước tiên anh đừng hành động gì, quan sát cẩn thận mọi thứ, nhìn rõ quan hệ của Lâm Vũ Mặc và Tề Bằng Thăng rốt cuộc là như thế nào, mới quyết định lại” Tần Phong lập tức tỉnh táo phân phó Trần Bưu


Mặc kệ Lâm Vũ Mặc và Tề Bằng Thăng có quan hệ như thế nào, hôm nay cô cũng nhất định phải đem Tề Bằng Thăng ra trước công lý. Chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi


Cô muốn nhìn một chút Mặc ở trong chuyện này đóng vai trò là nhân vật nào. Nếu như anh chính là kẻ ở sau màn sắp xếp mọi chuyện, như vậy từ nay về sau anh chính là kẻ địch của mình. Cô sẽ đem toàn bộ tình yêu trong lòng không chừa sót tí gì mà biến nó thành hận, cô sẽ làm tất cả phải trả giá thật lớn! cho dù là Mặc cũng không ngoại lệ!


"Phong lão đại, tôi hiểu." Trần Bưu gật đầu một cái, cúp điện thoại.
Anh núp trong bóng tối quan sát Lâm Vũ Mặc, chỉ thấy anh dùng ánh mắt sắc bén quét một lượt mọi thứ xung quanh, đi theo phía sau Tề Bằng Thăng tới bến tàu


Hai người bọn họ chờ ở bến tàu ước chừng mười phút, liền nhìn thấy thuyển chở hàng cập bờ


Từ trên thuyền một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đi xuống, xem ra là bên Canada cử qua. Anh ta đi xuống thuyền bắt tay với Tề Bằng Thăng, Tề Bằng Thăng lập tức kéo anh ta qua một bên, nói nhỏ vài câu rồi mới quay lại bên người Lâm Vũ Mặc


Bọn họ chào hỏi vài câu, liền ra lệnh cho thuộc hạ bắt đầu dỡ hàng. Từng cái container một bị cần cẩu treo ngược đến nhựng chiếc xe chở hàng đã chờ sẵn nơi bến tàu
Chờ sau khi dỡ xong chiếc container cuối cùng, trời cũng đã tờ mờ sáng


Người ngoại quốc và Tề Bằng Thăng bắt tay nhau một cái, thời điểm đang muốn trở về thuyền, chỉ thấy Lâm Vũ Mặc đột nhiên tháo kính đeo mắt trên mặt, ném xuống đất. Mắt kính vừa rơi xuống đất, mọi phía xung quanh cũng xuất hiện rất nhiều người mặc áo đen


"Bọn họ là ai?" Trần Bưu khó hiểu nhìn những người mặc áo đen nhảy dù từ trên trời xuống, không biết bọn họ là bạn hay là thù, nên vẫn im lặng mà theo dõi


Sau khi những người mặc áo đen xuất hiện, trên mặt Lâm Vũ Mặc nở một nụ cười thâm sâu khó lường, tại thời điểm người ngoại quốc sắp rời bến tàu mà chặn hắn lại “Chậm đã!”


Người ngoại quốc tức giận giơ tay đánh một quyền, không ngờ động tác của Lâm Vũ Mặc nhanh hơn, anh đưa chân dài ra nhanh chóng đá về phía đối phương một cái. Chỉ nghe được một tiếng kêu đau, người ngoại quốc ôm bụng lùi về sau mấy bước, hắn ta giơ tay lên chỉ vào mặt Lâm Vũ Mặc “Mày, mày!”


Tề Bằng Thăng cũng khó hiểu hô to “Tổng giám đốc Lâm, cậu đang làm cái gì vậy?”
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc uy phong lẫm liệt đứng ở trong gió cười lớn, "Tề Bằng Thăng, ngày ch.ết của ông không còn xa, hay là ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi"


"Cái gì? Mày!" Tề bằng Thăng còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, liền nghe được tiếng đánh nhau từ sau lưng. Hắn quay đầu lại thì nhìn thấy một nhóm người áo đen đang đánh nhau với thuộc hạ của mình
"Lâm Vũ Mặc, là mày mang bọn họ tới?" Tề bằng Thăng tức giận hỏi.


"Chính là thuộc hạ của tôi" Lâm Vũ Mặc lấy tay phủi phủi một ống tay áo bị dính đất, chậm rãi nói
"Mày không phải là muốn nhận khoản hàng này sao? Tại sao còn phải làm như vậy?" Tề Bằng Thăng căm phẫn hỏi


Lâm Vũ Mặc nghe, cười lớn: "Tề Bằng Thăng ơi Tề Bằng Thăng, ông cũng quá coi thương tập đoàn Lâm Thị rồi! Chuyến mua bán này, Lâm Thị sao có thể để trong mắt?"
"Ha ha ha! Lâm Vũ Mặc, ngươi điên rồi! Tao và mày ngày thường không thù không oán, vì sao mày lại làm vậy?” Tề Bằng Thăng lớn tiếng hỏi


"Không biết tổng giám đốc Tề còn nhớ tập đoàn Vân Thị?” Lâm Vũ Mặc nhẹ nhàng nói ra mấy chữ
"Vân thị?" Tề Bằng Thăng nghe xong ha ha cười lớn "Thì ra mày vì trả thù cho Vân thị nên mới tìm tới tao"
"Đến để báo thù thì không hẳn, tôi chỉ muốn xin một cái công bằng" Lâm Vũ Mặc cười lạnh nói


Hai người không nói gì nữa mà liền động thủ. Quả đấm của Lâm Vũ Mặc mang lực rất lớn đánh về phía Tề Bằng Thăng, nhưng Tề Bằng Thăng cũng không phải là kẻ yếu ớt, hắn ra sức chống trả
Hai người lập tức đánh thành một đoàn






Truyện liên quan