Chương 7: Dẫn cô về nhà
Hôm sau, Mộc Tuyết Nhu chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều đau nhức dữ dội, nhất là chỗ kia rất đau
Khi...tỉnh lại thì Mạc Duy Uyên đã không có ở đây, phía bên kia giường đã lạnh xem ra anh ta đã dậy sớm rồi rời đi. Cô đứng lên, từ mặt đất nhặt lên đống quần áo lộn xộn, kéo cơ thể mỏi nhừ vào phòng tắm. Phòng tắm của họ Mạc còn lớn hơn phòng khách nhà cô, bên trong phương tiện đều có đầy đủ, nhất là bồn tắm rất lớn giống như cái bể bơi nhỏ.
Nhưng mà cô cũng không có tâm trạng thưởng thức, cô điều chỉnh nước cho ấm, dùng sức mạnh mẽ chà xát ra sức kì rửa, dường như chỉ có như vậy mới có thể tẩy đi hết dấu vết và mùi của anh ta lưu lại trên người cô. Trên người chỗ nào cũng lưu lại vết hôn, tay cô xoa nắn chỗ rất đau kia; cô có thể cảm giác được bàn tay và môi của anh ta đang ở trên người cô.
Rất bẩn, cô ngoan cố lại càng dùng sức, rốt cục không khống chế được nỗi đau cố chịu đựng đang tràn lan trong lòng mà gào khóc. Cô chỉ muốn ở cùng với người mình yêu, bởi vì cô không thương anh ta cho nên anh ta mới muốn kết hôn với cô.
Làm sao mà có người đàn ông kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ toàn bộ cô gái trên thế giới này đều yêu anh ta hay sao? Người không yêu anh ta còn rất nhiều mà, vì sao phải cố tình chọn cô.
"Tắm đủ rồi sao?" Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, cô hoảng sợ nín khóc, sợ hãi nhìn về phía cửa. Rõ ràng là cô đã khóa kỹ cửa rồi: "Đi ra ngoài" Cô quát chói tai
Mạc Duy Uyên vẫn đứng thong dong dựa vào cửa, tay kẹp một điếu thuốc hít vào một hơi, rõ ràng là người chỉ mới hai mươi lăm tuổi nhưng mà giơ tay hay nhất chân đều tỏa ra mùi vị thăng trầm.
Cô cũng biết Mạc Duy Uyên rất tuấn tú, em cô - Mộc Tuyết Lộ thường xuyên ở trước mặt cô khen ngợi anh ta. Anh ta có dáng dấp rõ ràng, cái mũi thẳng, chóp mũi hơi rũ xuống phía dưới, đôi mắt và lông mày sâu sắc, chỉ lộ ra đôi mắt thật lạnh tựa như không có thứ gì vào được mắt của anh ta. Người đặc thù thuộc về phương Đông nhưng ẩn giấu hương vị phương Tây đều thần bí, điều này càng làm tăng thêm vài phần hâp dẫn
Anh buồn bực cười một tiếng: "Không ra, từ trên xuống dưới, chỗ nào tôi chưa thấy?"
Mộc Tuyết Nhu cũng không có tâm trạng nghe anh ta trêu chọc, chỉ tức giận đến run người, khi nhìn thấy ánh mắt muốn xâm lược kia cô không khỏi co rúm lại. Người đàn ông này làm cho người khác có cảm giác bị áp bức,cảm giác đó quá mạnh mẽ; rõ ràng động tác và vẻ mặt không có gì đặc biệt, nhưng chỉ một ánh mắt đủ để làm cho lòng người lo sợ. Anh ta không hề có ý định rời đi, cô đành cắn răng đứng lên nhưng động tác nhanh chóng kéo khăn tắm che lại.
Hôm nay ngoài ý muốn nên tâm tình anh trở nên rất tốt: "Lát nữa sẽ dẫn em về nhà"
Cô bất ngờ nhìn anh, anh .... có lòng tốt như vậy? Anh không giải thích nhiều, xoay người đi ra ngoài. Mộc Tuyết Nhu thay quần áo đi ra ngoài; hôm nay cô dậy muộn, mọi người của họ Mạc đã sớm ăn uống xong, xem ra là ông nội Mạc đặc biệt cho phép. Nếu không đối với thái độ của mấy người họ Mạc hôm qua không làm khó dễ cô mới là lạ.
Anh ta mua rất nhiều thứ này nọ mang đến nhà cô, dọc đường đi Mộc Tuyết Nhu rất là bất an, tinh thần có chút không yên. Cô không biết là người đàn ông thiếu tình người này lại tốt bụng như vậy ngày thứ hai kết hôn liền dẫn cô về nhà.
Quả nhiên....