Chương 15: Không phát giác đã yêu
“Muốn đi nơi nào hưởng tuần trăng mật?" Vừa đúng lúc cho chính mình nghỉ phép...Mạc Duy Uyên nheo mắt lại, nhìn người họ Mạc ở chung quanh dần tản đi, có vài thứ, chỉ khi không có anh ở đây, mới có thể lộ ra bí mật.
Mộc Tuyết Nhu càng muốn chỉ một người đi... càng muốn... về nhà.
Nhưng mà cô phát hiện, trải qua những chuyện này, người nhà vứt bỏ, họ Chu lại càng không muốn nhìn thấy cô, đặc biệt những người bạn ngày xưa, đều đồng ý cùng cô trở nên thân thiết. Huống chi bây giờ cô gả vào nhà giàu, cô biết, một khi dính đến tiền và lợi ích, cái gì cũng có thể trở nên biến chất.
Cô cười khổ, cho nên cô bắt đầu cẩn thận...
Đúng rồi, ngay cả tình thân cũng có thể thay đổi, huống chi là tình bạn. (Tội nghiệp chị ghê)
Cô đã thấy được tờ báo, cũng mơ hồ đoán được chuyện cha mẹ có thể lo lắng cho sự nghiệp của anh trai, cho nên lựa chọn từ bỏ cô.
Cô đưa mắt qua tờ báo, trong lòng tức giận, bất quá chỉ trong cái chớp mắt, rất nhanh liền tĩnh lặng như nước.
"Maldives? Venice? Hawai?..." Anh bắt đầu nói ra một chuỗi địa điểm (Ôi mình cũng muốn đi ké)
Mộc Tuyết Nhu giương mắt nhìn anh một chút, rồi mệt mỏi nhắm mắt lại "Tuỳ ý."
Chỉ cần...Không phải ở nơi này là tốt rồi. Nếu có thể, cô thật hi vong anh ta có thể quay về làm việc, vậy thì cô có cớ đi ra ngoài giải sầu, nhân tiện đem mọi trách nhiệm đổ lên người anh ta.
Cô hận anh, hận chính anh phá huỷ hạnh phúc của cô (Chị à, người ta mới là chồng của chị đấy)
Mạc Duy Uyên đối với cảm xúc của cô cũng không thèm để ý, anh có thể âm thầm chịu đựng, nhưng mà cô chán ghét anh mà có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với anh, anh ngược lại có chút bất ngờ.
Anh vẫn biết anh có gương mặt khiến rất nhiều phụ nữ chảy nước miếng, cộng thêm gia thế của mình, khiến phụ nữ chen chúc nhau đến. Trong đó không thiếu mấy người phụ nữ nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng phần lớn cũng có đủ lý trí để hiểu mình không có tư cách bức vào nhà họ Mạc, bất quá, anh cưới người con gái này, sợ rằng về sau sẽ nhiều phiền toái hơn nữa (*cười gian* tại sao biết mà vẫn cưới)
Bất quá người phiền toái là cô mà thôi, sợ rằng những người kia không biết rõ tình hình Mộc Tuyết Nhu bước vào cửa họ Mạc, đám phụ nữ đó sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để cướp lấy.
Anh rất mong đợi biểu hiện của cô.
"Vậy thì Hawai đi". Anh ngã xuống giường, cô mơ hồ ừ một tiếng, nghiêng ngả trên ghế sô-pha mà ngủ thiếp đi.
Mạc Duy Uyên đi tới trước mặt cô, từ góc độ của anh, có thể thấy được da thịt trắng noãn phía dưới cỗ áo của cô lưu lại dấu vết đầy ám muội của anh.
Mắt của anh nhíu lại, bụng mơ hồ nóng lên. Anh ngồi bên cạnh cô, nhìn thấy dáng vẻ chật vật và lông mày nhíu chặt ẩn chứa sự bi thương, trong lòng anh thoáng qua một tia đau đớn mà anh cũng không phát giác.
Anh còn nhớ lần đầu tiên thấy cô là lúc cô cùng Chu Thế Thanh ở chung một chỗ, hai người cầm cây kẹo đường cùng nhau ɭϊếʍƈ, cười vui vẻ và hạnh phúc.
Dĩ nhiên, anh sẽ chú ý đến cô chính là lúc mà ông nội đề cập với anh chuyện hôn ước. Anh chú ý cô hai năm, cuối cùng hạ quyết tâm cưới cô, bất quá chuyện này không lâu mà thôi.
Trên thực tế anh cũng không vội kết hôn, cũng không có ít người gia thế giống như anh đến bốn mươi, năm mươi tuổi còn không có ý định ổn định.
Anh chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà thôi.
Anh đưa tay cỡi quần áo của cô, cuối người hôn lên, anh hiện tại muốn cô... Cô là vợ anh, anh có thể quanh minh chính đại đòi lấy.
Lưỡi ám ấp ɭϊếʍƈ qua mặt cô, ʍút̼ qua cổ cô, làm cô trở nên mềm nhũn, ngâm lấy nụ hoa của cô, đưa tay vòng qua ở hông, còn tay khác thì nhào nặn.
Cô không thoải mái giãy dụa, trong miệng bật ra âm thanh thở gấp cực mỏng, cuối cùng không có tỉnh lại.
Cô quá mệt mỏi, không chỉ là thân mà còn có tâm.
Anh cỡi hết quần áo của cô, đem chân của cô đặt lên hông của anh, không nhẫn nại được mà chen vào nguồn mật.