Chương 30: Trợ thủ
Người đang chậm chạp đi đến chính là một vị phu nhân, cô ấy mặc trang phục dạ tiệc màu đỏ tươi, tóc búi lên cao, lộ ra chiếc cổ mảnh khảng và mềm mại, nhìn lướt qua khoảng chừng ba mươi tuổi.
Cô ấy không như những cô gái khác được giáo dục đàng hoàng và có cuộc sống giàu sang, nhưng mà mỗi hành động cử chỉ đều rất tự tin, khiến ai nhìn đều thấy ngưỡng mộ.
Cô ta đi đến trước mặt Mộc Tuyết Nhu, nhìn cô cười ôn hòa nói, "Cô là vợ của Mạc Duy Uyên?"
Mộc Tuyết Nhu cười khổ, liền gật đầu.
"Những người đàn ông này đều bị người trong nhà làm hư hết rồi, chuyện gì cũng thích tuỳ hứng, nhìn giống như quan lớn kỳ thực đều là trẻ con.”
Mộc Tuyết Nhu một lần nữa cười khổ, trẻ con? Trẻ con sẽ không đem cha mẹ người khác ra uy hϊế͙p͙, còn cho người đâm người khác một dao để cảnh cáo.
"Bước vào nhà họ Mạc, khẳng định cô sẽ chịu khổ, cô thật đúng là đứa trẻ có số khổ; cô cũng giống như tôi, tôi cũng chỉ là người có gia cảnh bình thường.” Cô ta vỗ vỗ tay Mộc Tuyết Nhu, an ủi cô, trong đôi mắt đầy thiện ý.
"Lý phu nhân đang nói đùa." Các vị phu nhân đứng bên cạnh nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, liền che miệng nói, "Lý tiên sinh cùng phu nhân rất xứng đôi."
Giang Mỹ Nguyệt giễu cợt nói, "Ý của mọi người tôi hiểu, nhưng mà có một vài lời nói tôi không thích nghe. Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, tôi trò chuyện cùng với Mạc phu nhân.” Sau đó Giang Mỹ Nguyệt liền kéo Mộc Tuyết Nhu đi.
Cô nhìn Giang Mỹ Nguyệt đang đứng bên cạnh, điều làm cho cô ngạc nhiên là Mộc Niên Kiều không hề lên tiếng; đúng lúc này có người chen lấn từ trong đám đông vội vã chạy đến, người đó là mẹ của Mộc Niên Kiều.
Cô yên lặng nghe Giang Mỹ Nguyệt và mẹ của Mộc Niên Kiều nói chuyện, một lúc sau mẹ của Mộc Niên Kiều cũng bị đuổi đi.
Giang Mỹ Nguyệt kéo Mộc Tuyết Nhu đến chỗ yên tĩnh, thở một hơi, "Hà, những người này thật là phiền."
Mộc Tuyết Nhu vẫn không lên tiếng, cô lo sợ càng nói nhiều càng sai, chi bằng yên lặng thì sẽ không thất lễ.
"Xì!" Giang Mỹ Nguyệt cười ra tiếng, "Cô đừng sợ, tôi đã sớm nghe qua người khác nói về cô. Tôi biết, cô bị Mạc Duy Uyên dùng thủ đoạn để ép cô kết hôn; Mạc Duy Uyên này thật không tốt, cưới cô rồi cũng không thèm đối xửa tốt với cô."
Mộc Tuyết Nhu từ từ bình tĩnh lại, cô không che giấu sự khổ sở của mình, "Gả cũng đã gả rồi" Chỉ có đều là tốt ở bề ngoài; cô thật sự ghét Mạc Duy Uyên nhưng cô cũng không muốn chọc giận anh ta, cô cảm thấy Mạc Duy Uyên cưới ai thái độ cũng giống như nhau, chủ yếu là vì muốn cùng người trong nhà chống đối nhau, vợ của anh ta là ai, anh ta cũng không thèm để ý. Cho nên nếu như cô làm lớn chuyện, anh ta cũng sẽ không đồng ý ly hôn với cô, ngược lại anh ta sẽ càng làm trái ý của cô chịu không thả cô đi.
Lý Ngụy, cái tên này nghe có chút quen, hình như nghe qua ở đâu rồi.
"Chồng tôi là quan chức chính phủ” Hình như cô ta như hiểu ý của cô, Giang Mỹ Nguyệt hài hước chỉ đỉnh đầu của mình, "Cho nên, bọn họ sợ tôi, thật ra cha mẹ tôi chỉ là những người nông dân." Cô cười híp mắt, rất vui vẻ.
Mộc Tuyết Nhu nghe được ý tứ trong lời nói của cô, "Vậy cô nhất định rất cực khổ."
"Haha, lời này có ý gì, những người khác đề hâm mộ tôi, chỉ có mình cô là nói tôi cực khổ." Giang Mỹ Nguyệt rất cởi mở, cô ta cười to, "Tôi rất thích cô, cô sau này có phiền toái gì, có thể tìm tôi, nếu tôi có thể giúp được thì tôi nhấp định sẽ giúp."
Trong lòng Mộc Tuyết Nhu trở nên ấm áp, "Cám ơn" Bất kể câu này là thật hay giả, trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.
Mạc Duy Uyên mặc dù đang nhảy cùng Mộc Niên Kiều, nhưng vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Mộc Tuyết Nhu, nhìn thấy Giang Mỹ Nguyệt chủ động giúp Mộc Tuyết Nhu, cả hai còn cười nói vui vẻ. Ánh mắt của anh bỗng trở nên nặng nề, khóe miện cong lên, có chút nghiền ngẫm, Mộc Tuyết Nhu, em đúng là một bảo vật.