Chương 45: Khó có được dịu dàng
Mộc Tuyết Nhu ngủ rất say, ngủ đến khi tỉnh dậy mơ màng mở mắt, cô có cảm giác cả người nhũn ra, rât đau nhức không còn tí sức nào. Lúc này đây cô đang ở trên máy bay.
Đến lúc nhìn rõ lại xung quanh, cô không khỏi kinh ngạc, lúc nào thì cô đã ở trên máy bay? Lỗ tai giống như bị cái gì đó lắp kính, cảm giác rất khó chịu. Cô nuốt nước bọt, cố gắng thích nghi, đến cuối cùng thì cũng dễ chịu hơn một chút.
Cô đang ở khoang hạng nhất trên máy bay, chỗ ngồi bên cạnh trống không, trên người mình thì được đắp chiếc chăn mỏng.
Nhìn thấy cô tỉnh lại, một nữ tiếp viên đi tới, khom người mỉm cười, lễ phép nói: "Xin hỏi, cô có cần giúp gì không?"
Mộc Tuyết Nhu vừa tỉnh lại nhất thời phản ứng không kịp, nữ tiếp viên lại đổi sang tiếng Anh: "May I help you?"
"À... Cô có thể nói tiếng Trung." Mộc Tuyết Nhu lúng túng mở miệng, thật ra thì cô muốn hỏi làm thế nào mà cô lại ở trên máy bay này, nhưng suy nghĩ lại cô liền hỏi, "Xin hỏi chuyến bay này đến đâu?"
Nữ tiếp viên không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc Mộc Tuyết Nhu lên máy bay, trong lòng có chút hâm mộ, cười nói: "Chuyến đi này đến Hawai, vị tiên sinh kia đang ở phòng rửa tay."
Đúng là như vậy, Mộc Tuyết Nhu mỉm cười: "Tôi rất khát, có thể cho tôi xin một ly nước lọc được không?"
Cô còn rất đói.
"Vâng, xin cô chờ một chút." Nữ tiếp viên xoay người rời đi.
Lúc nữ tiếp viên đưa nước tới, không nhịn được mở miệng, "Tiên sinh đối với cô thật tốt." Ngài ấy không thèm để ý đến những ánh mắt khác thường nhìn họ, thản nhiên ôm Mộc Tuyết Nhu đang ngủ say lên máy bay.
Mộc Tuyết Nhu lúng túng cười khổ, tốt cái gì chứ.
Nếu mà anh ta đối tốt với cô, Trái Đất cũng có thể trở thành màu đỏ.
Một lúc sau, Mạc Duy Uyên quay trở lại, anh ngồi xuống, cài dây an toàn xong, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói với cô: "Tỉnh?"
"Ừ..." Mộc Tuyết Nhu cũng không muốn nói chuyện với anh.
"Có đói bụng không?" Anh khom người hỏi cô, đưa tay nắm lấy hai vai của cô, "Một ngày chưa ăn gì hết!"
Mộc Tuyết Nhu cố gắng giãy giụa, không nói lời nào.
Mạc Duy Uyên trong lòng có chút không vui, thu tay về không hỏi nữa, chẳng qua là ra hiệu cho tiếp viên đi tới, bảo làm cho cô một phần đồ ăn Trung Quốc.
Anh giúp cô kéo bàn nhỏ xuống, đem thức ăn dọn lên, xong rồi nói: "Ăn hay không. Hay là muốn tôi giúp cô ăn"
Tên đàn ông này thật là bá đạo mà.
"Tôi tự mình ăn." Mộc Tuyết Nhu rất đói, tay không còn sức để nhấc lên được. Cô tức giận chu miệng nói: "Không ăn."
Trong mắt Mạc Duy Uyên thoáng qua một nụ cười, nhận lây cái muỗng từ tay cô, múc lên đưa tới mép miệng, "Ăn đi."
Mộc Tuyết Nhu cố chấp không chịu, quay đầu đi. Nhưng mà mùi thơm của thức ăn cứ bay đến mũi của cô, làm cô càng cảm thấy đói hơn.
"Cô cảm thấy làm như vậy là đang duy trì tôn nghiêm à?" Mạc Duy Uyên nhàn nhạt mở miệng, "Dùng thân thể chính mình để trừng phạt mình cô cảm thấy có ích à?"