Chương 49: Cô vừa nói xong, tôi đã muốn
Cả người Mộc Tuyết Nhu liền cứng ngắc, nhỏ giọng trách mắng, "Anh có thể đừng ở bất cứ chỗ nào cũng có thể động tình được không?"
"Cái này mà là gọi là động tinh à?" Trong mắt của anh đầy mập mờ, tay luồng vào bên trong áo của cô, nhẹ nhàng xoa nắn, cả người cô liền cứng ngắc, "Đây mới gọi là động tình."
Cô cố gắng hít thở đều đều, nhìn chằm chằm anh, sau một hồi lâu cô không thèm chống cự nữa.
Anh cảm thấy không có gì vui, đành rút tay ra, cười ám muội nói, "Cảm xúc thật tốt."
Cô cố gắng nhịn xuống, ngước mặt lên nhìn anh, đôi mắt trở nên đỏ ửng "Anh!". Nhịn, nhất định phải nhịn... không nên đối chọi với anh ta, cô phải nhịn, hai năm sau cô sẽ được tự do.
"Vẻ mặt này, thật muốn đặt cô dưới thân mà chà đạp." Anh nhấc chân lên, híp mắt nhìn cô.
Người đàn ông ngồi ở phía trước mở miệng, "Uyên... Chúng tôi còn ở đây."
Mạc Duy Uyên nhún vai, ý đã hiểu rồi.
CÓ lẽ là vì có bạn của anh ta ở đây, không có người nhà và thuộc hạ của anh, nên anh ta buông lỏng đi rất nhiều, nói cũng nhiều hơn.
Mộc Tuyết Nhu cũng không rõ lắm. Anh chỉ lộ ra chính mình với người đàn ông ngoại quốc này.
Mộc Tuyết Nhu xê dịch ra xa, quyết định cách xa người đàn ông này.
Người tóc vàng kia dẫn họ đi vào một ngôi nhà đã được chuẩn bị trước, vừa đi vào liền thấy phòng khách tràn đầy ánh sáng, cửa sổ nằm sát đất, phía đối diện chính là biển, vừa mở cửa ra, sẽ có gió thổi vào, thật thoải mái.
Cô yên lặng ngắm nhìn biển rộng, không để ý tới Mạc Duy Uyên ở phía sau.
Mạc Duy Uyên nói chuyện với người đàn ông đó, một lát sau anh ta rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Mạc Duy Uyên từ phía sau ôm lấy cô, "Đẹp không?"
Mộc Tuyết Nhu vốn định giãy giụa, nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra trên máy bay, đành cố gắng bỏ qua sự bài xích đối với anh, cố gắng giữ thăng bằng, "Ừ"
Hiện tượng tốt...
Khóe môi Mạc Duy Uyên cong lên, mặc dù vẫn còn bài xích anh nhưng mà khi anh đến gần vẫn sinh ra phản ứng, "Có đói bụng không? Có mệt không?"
Mộc Tuyết Nhu lắc đầu, ảm đạm nói "Nếu anh có thể tránh xa tôi một chút thì sẽ tốt hơn."
"Sao hả ..." Âm thanh của Mạc Duy Uyên trở nên dịu dàng làm cho cô không thích ứng.
Cô bắt đầu giãy giụa, anh đành buông cô ra.
Cô xoay người lại, nhìn chằm chằm anh, do dự nói "Anh muốn làm gì?" Nghĩ đến sự giày vò hôm đó, mặt cô trở nên trắng bệch, "Tôi hy vọng...Anh không ép buộc tôi nữa..."
"Ép buộc chuyện gì?" Anh ôm ngực nhìn cô, từng bước tiến về phía cô
Mặt cô trở nên đỏ ửng, không mở miệng được. Nhưng mà khi nhìn thấy trong mắt anh có sự trêu đùa, cô liền thốt lên "Là chuyện đó..."
Anh đi tới, đóng cửa sổ lại. Đem cô đè lên cửa sổ, "Cô nói ra, tôi liền muốn..."