Chương 63
Anh sẽ lưu lại hình bóng của mình trong cô, để nó vĩnh viễn không biến mất, yêu cô sao? Không, không đúng, ước định của ông nội đã gây ra áp lực cho anh, cô nhất định là vật cản của anh, anh cần một người phụ nữ làm rạng rỡ sự nghiệp của anh.
Nội tâm Mộc Tuyết Nhu đầy đau khổ. Có một loại mất mát truyền tới, làm cho cô đâu đến chịu không nổi.
Sức lực của cô cũng rất mạnh, làm cho anh trở tay không kịp, bây giờ quần áo của anh đã có vài đường rách.
Anh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn cô nhịn xuống.
Cô đánh chửi đến mệt mỏi, rồi buông anh ra ngồi xổm trên mặt đất mà khóc nức nở. Giấc mộng đến cuối cùng cũng phải kết thúc.
Trái tim của cô đã thủng một lỗ, máu tươi cứ thế mà tràn ra, làm cho cô đau đến muốn ngất đi.
Anh ôm cô vào trong ngực, giọng nói đầy ôn nhu làm cho cô có cảm giác mình đang nằm mơ. "Còn có tôi ở đây, tô sẽ luôn..."
Mạc Duy Uyên đưa cô đến bệnh viện, ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Chu Thế Thanh. Chu Thế Thanh nhớ rõ dãy số của Mộc Tuyết Nhu, anh rất nhớ cô. Cuối cùng cũng không chịu nổi đành gọi điện chỉ để được nghe giọng của Mộc Tuyết Nhu.
Nhưng không nghĩ đến người nghe máy lại là Mạc Duy Uyên
"Tại sao lại là mày?" Giọng của Chu Thế Thanh lạnh lại.
Mạc Duy Uyên nhìn Mộc Tuyết Nhu đang nằm trên giường bệnh, giọng điệu thản nhiên nói: "Cô ấy mệt mỏi, không nghe điện thoại được..."
"Không có khả năng, Tuyết Nhu sẽ không cho mày động vào cô ấy. Rốt cuộc cô ấy bị làm sao?" Chu Thế Thanh tức giận hỏi.
Khóe môi Mạc Duy Uyên cong lên, "Giữa vợ chồng với nhau, có gì mà không thể."
"Mày..." Giọng nói của Chu Thế Thanh run lên, nhưng lại không thể phản bác lại dù chỉ là nữa câu, sau cùng anh cắn răng nói: "Nhất định cô áy không tình nguyện, trong lòng cô ấy không có mày...."
Sắc mặt Chu Thế Thanh trở nên xanh mét, hắn làm sao có thể biết được chuyện này. Chẳng phải Vương Như Huệ nói chỉ có vài người biết thôi sao. "Mày hãy chờ....", mối thù này, anh nhất định phải trả.
Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Sẽ có một ngày, chắc chắn anh nhất định đem Mạc Duy Uyên giẫm dưới lòng bàn chân.
Anh nóng giận cúp điện thoại.
Mạc Duy Uyên cúp điện thoại, sắc mặt nặng nề nhìn chằm chằm điện thoại của Mộc Tuyết Nhu. Đôi mắt màu đen đây tâm tư, làm cho người khác không nhìn thấy rõ cảm xúc chân thật.
Anh ngồi xuống cạnh giường, ôm cô vào trong lòng của mình.
Muốn làm cho một người phụ nữ yêu mình, chỉ cần thương yêu cô ấy thôi sao?
Anh cong khóe môi, vỗ nhẹ lưng cô. "Từ đây về sau, tôi sẽ ở bên cạnh em...". Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng xanh đầy yếu ớt của cô, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt, nhưng không nhìn ra rốt cuộc là sủng nịnh hay là có ẩn ý gì.
Âm thanh của anh cực kỳ dịu dàng, có thể trấn an được người khác, làm cho cô từ từ bình tĩnh lại.
Anh nhéo tay cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói lời đầy ám muội: "Tôi là Mạc Duy Uyên..."
Người con gái trong lòng anh run mạnh, có gắng vùng vẫy, dường như đang gặp ác mộng.
Anh nhìn cô đầy vui vẻ, miệng tươi cười, không nghĩ tới người con gái này lại xem anh như mãnh thú.... nhưng anh vẫn thủ thỉ bên tai của cô.
Nhưng chưa từng nghĩ tới, cô không hề né tránh anh.