Chương 78: Đối đãi khi về nhà (1)
Mộc Tuyết Nhu cảm thấy rất lo lắng, cô không phát hiện ra sự kháng cự của mình đối với Mạc Duy Uyên ngày càng mờ nhạt. Chu Thế Thanh đột nhiên bỏ đi vào lúc này cũng không để lại bất kỳ tin tức nào, quả thực làm cho cô có một thời gian tin thần cực kỳ sa sút.
Mà người ở bên cô trong lúc đó, lại là Mạc Duy Uyên.
Anh thu hồi lại dáng vẻ lạnh lùng trước kia, nhưng cũng không phát hiện là đã đối xử với cô rất dịu dàng.
"Suy nghĩ cái gì vậy?" Anh nhàn nhạt mở miệng, chân mày hơi nhếch lên, vẻ mặt nhạt nhẽo nhưng cũng hơi lo lắng.
Mộc Tuyết Nhu hoàn hồn, quay đầu sang chỗ khác, thu hồi ánh mắt đang nhìn chăm chú trên mặt của anh, "Không có gì.". Cô hơi khép mắt lại, trong lòng hơi đau xót, có chút run rẩy, không dám nghĩ khi trở về nhà thì sẽ có hoàn cảnh gì.
Anh cầm tay cô, tách hai tay cô đang nắm chặt vào nhau. Giọng nói nhàn nhạt cũng đồng thời mang vẻ đau lòng: "Đừng làm chính mình bị thương. Tôi sẽ đi với em."
Mấy chữ này của Mạc Duy Uyên, tuy không nói là đi cả nước, nhưng mà lại hữu dụng ở thành phố C. Dĩ nhiên, bao gồm luôn nhà của Mộc Tuyết Nhu.
Mộc Tuyết Nhu giương mắt nhìn anh, đối diện với người đàn ông cuối cùng cũng chiến thắng và những cử chỉ ôn nhu anh. Cô gật đầu.
Bỗng nhiên anh nhếch môi cười, hàm răng trắng tinh giống như ngọc trắng chiếu sáng, tỏ rõ là tâm trạng của chủ nhân nó rất tốt. Đôi môi hồng mỏng xứng với hàm răng trắng.
Lúc này anh rất giống với người đàn ông hai mươi lăm tuổi bình thường.
Trái tim cô co rút mạnh, trong đầu nhớ lại dáng vẻ lạnh thùng thường ngày của anh, so với vẻ vui sướng bây giờ của anh thì cô bổng nhiên cảm thấy hít thở không nổi.
Cô chật vật xoay đầu đi, "Tôi đi lấy đồ."
"Được." Mạc Duy Uyên buông cô ra, yên lặng nhìn bóng lưng cô rời đi, con ngươi đột nhiên trở nên càng sâu sắc và khéo miếng hơi nhếch lên, hiện lên một nét mặt rất kỳ lạ.
Mộc Tuyết Nhu trở về phòng, lôi đóng đồ tốt đã giấu ra, cẩn thận bỏ đóng quà tặng vào cái túi to, giống như là báo vật.
Cô dường như đã tiêu hết đóng tiền lương của mình vào đóng đồ này. Đều là những món đồ cực kỳ thông dụng, cô tặng cho Tuyết Lộ một bộ mô hình về phong cảnh Hawai không còn xuất bản nữa mà, bộ mô hình này nó từng mơ ước sẽ có được. Cô tặng cho anh mình mấy quyển sách và mấy món đồ chơi. Còn mua cho cha mẹ vài thực phẩm dinh dưỡng.
Mạc Duy Uyên đi tới cửa, yên lặng nhìn cô.
Bây giờ giữa hai hàng lông mày của cô đã không còn hiện lên sự lo lắng và đau khổ, chỉ có tràn đầy cảm giác ấm áp.
Bổng nhiên anh cảm thấy như hít phải thuốc kích thích, khép hờ hai mắt suy nghĩ, giống như một con báo lười biếng, không có hứng thú săn mồi. Thảnh thơi quan sát thực vật trên thảo nguyên.
Mộc Tuyết Nhu cất kỹ đồ, quay đầu lại thì thấy anh, cô hoảng sợ gương mặt có chút đỏ, đêm đồ giấu ở phía sau, giả vờ giữ bình tĩnh, "Đi thôi."
Mạc Duy Uyên gật gật đầu, không nói gì thêm, xoay người dẫn đầu đi ra ngoài.
Mộc Tuyết Nhu vội đuổi theo, khi ngồi vào trong xe cô cũng còn cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay còn không ngừng chảy mồ hôi.
Lúc này anh trai đang ở nhà, một nhà đoàn tụ...
Nhưng mà khi nghĩ tới vẻ mặt của cha mẹ, trong lòng cô liền cảm thấy đau đớn, không thu gì khi Chu Thế Thanh bỏ đi.
Trong xe tràn đầy hơi thở của anh, không có cánh nào mà xem nhẹ. Thật giống như trong thế giới của cô, chỉ có một mình anh tồn tại, không có người nào có thể đến gần cô nữa bước.
Xe chạy không bao lâu thì ngừng lại, Tiểu Hàn xuống xe đầu tiên, mở cửa xe cho hai người ngồi phía sau, cẩn thận lễ phép mờ họ xuống xe, sau đó mới đi ra phía sau cốp xe lấy gì đó.
Nhìn thấy túi lớn túi bé, hai mắt của Mộc Tuyết Nhu mở to, sau đó thì ngẩng người, ấp úng nói: "Không cần phải mua nhiều vậy đâu."
Mạc Duy Uyên nắm tay cô, "Đi thôi."
Lúc xe đi vào nơi này, thì đã có rất nhiều người chú ý rồi. Có lẽ những người xung quanh cũng không biết Ferrari là cái gì, nhưng mà có thể thấy chiếc xe này rất tốt, cực kỳ đầy khí thế.
Hơn nữa lúc Mạc Duy Uyên từ trên xuống dưới bước ra, cũng bởi vì khí thế khác biệt của người này, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đây là người không phú cũng quý rồi.
Nhưng mà điều làm cho mọi người kinh ngạc không phải là Mạc Duy Uyên, mà là người đứng ở bên cạnh anh - Mộc Tuyết Nhu.
Đây không phải là con gái thứ hai của nhà họ Mộc đạp lên trên nhà họ Mộc khác, gả cho công tử nhà giàu sao? Tuy là làm tiểu tam đoạt chồng, nhưng mà tốt xấu gì cũng đã có gia đình. Vì vậy lúc này mọi người xung quanh đều bàn tán về khuyết điểm của Mộc Tuyết Nhu, nhưng mà trong lòng thì cũng sinh ra lòng hâm mộ cộng thêm sự ghen tị vì Mộc Tuyết Nhu có số tốt.
Cha mẹ Mộc không phải là không có giải thích về hôn ước của hai người, nhưng không ai tin.
Nhà họ Mộc chỉ thuộc giai cấp bình thường, làm sao lại có thể qua lại với hào môn nhà họ Mạc.
Mạc dù con trai lớn làm việc trong tập đoàn họ Mộc. Nhưng mà cũng chỉ là một quản lý nho nhỏ, đến tổng giám đốc của Mộc thị cũng không đủ tư cách gặp.
Mắt nhìn thấy tin tức bất lợi về Mộc Tuyết Nhu đã từ từ phai nhạt, bây giờ lại nhìn thấy cô ta áo gấm về làng, nhìn kìa túi nhỏ túi lớn.... Nếu như bây giờ người đứng cạnh người đàn ông đó là con gái của họ thì tốt quá. Con gái của họ không thu kém gì, so với Mộc Tuyết Nhu còn xinh đẹp hơn.
Từ lúc Mạc Duy Uyên xuống xe đến trở về sau, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, giống như ám chỉ người sống chớ lại gần. Làm cho những người con gái muốn mượn quan hệ của mình và Mộc Tuyết Nhu để bắt chuyện với Mạc Duy Uyên đều nhao nhao đánh trống rút lui.
Vì thế Mạc Duy Uyên và Mộc Tuyết Nhu bị rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn từ cửa nhô đầu ra nhìn họ đi về phía cửa nhà họ Mộc.
Mấy đứa trẻ thì không có sợ hãi gì, còn có nhiều đứa bé không chịu nổi lòng hiếu kỳ mà vọt tới cười hì hì thăm hỏi lái xe Tiểu Hàn. Nhưng cũng có ít nhiều người vẫn bị khí thế của Mạc Duy Uyên uy hϊế͙p͙, nên không dám lại quá gần.
Tiểu Hàn cầm rất nhiều đồ, dáng vẻ cực kỳ vật vả làm cho Mộc Tuyết Nhu có chút xấu hổ, muốn xoay người lại cầm giúp một ít.
Mạc Duy Uyên nhàn nhạt liếc Tiểu Hàn một cái, làm cho Tiểu Hàn bị dọa đến mức liên tục từ chối.
Mạc Duy Uyên không nói gì thêm, nhanh chóng nhận lấy túi nhỏ túi lớn trong tay Tiểu Hàn, nói: "Cậu chờ trong xe đi, hoặc là đi xung quanh uống chút rượu cũng được."
Tiểu Hành có chút thụ sủng nhược kinh, luôn nói vâng không ngừng, sau đó có chút choáng váng mà rời đi.
Mộc Tuyết Nhu không kiềm nổi mà liếc anh một cái, biểu tình của anh vẫn luôn lạnh lùng. Biểu tình lạnh lùng này làm cho người ta liếc mắt một cái thì sẽ cảm thấy được nếu có người nào đó mà ch.ết trước mặt anh ta thì có khả năng một cái nháy mắt anh ta cũng không có.
Đến trước của nhà, anh không còn tay nên cô gõ cửa.
Mộc Tuyết Nhu nổi lên ý định rút lui, nhớ tới hình ảnh ngày đó trái tim cô lại co rút đau đớn.
Ngẩn ngơ nhìn cửa nhà quen thuộc, nhưng mà mấy tháng rồi cô không trở về, bây giờ lại xa lạ đến vậy rồi.
Tay cô chậm rãi nâng lên, không có dũng khí mà gõ xuống.
Mạc Duy Uyên cũng có kiên nhẫn đứng cạnh cô, không mở miệng, tùy ý để cô do dự.
"Nhu Nhu!" Một giọng nam mang theo sự kinh hỉ vang lên, thành công làm thay đổi sắc mặt Mạc Duy Uyên.