Chương 6: (h)
Chu Cẩn Hành phản xạ có điều kiện mà ôm lấy eo hắn, tránh cho cả hai cùng ngã xuống đất.
Y đỡ Đinh Tiểu Vĩ vào phòng, đem người đặt lên sô pha.
Đinh Tiểu Vĩ vừa vào nhà liền bắt đầu ồn ào, "Con gái tôi đâu, con gái tôi đâu?"
Chu Cẩn Hành rót cho hắn cốc nước, "Đừng ồn, Linh Linh ngủ rồi."
Đinh Tiểu Vĩ vật vờ xiêu vẹo trên sô pha, "Không được, tôi muốn chơi cùng nó một lúc."
Chu Cẩn Hành sợ hắn đánh thức Linh Linh, một lần nữa xách người lên, đưa vào phòng ngủ.
Đinh Tiểu Vĩ ở trên giường vẫn còn nhao nhao nói muốn con gái yêu của mình, Chu Cẩn Hành bèn giữ cằm hắn mà đổ nước vào mồm.
Đinh Tiểu Vĩ bị sặc đến ho khan, lúc này mới không gọi nữa.
Chu Cẩn Hành không muốn cùng ngủ với một người đầy mùi rượu thối, liền ôm chăn của mình ra sô pha ngủ.
Đinh Tiểu Vĩ thấy y như vậy, tự mình lảo đảo đi ra phòng khách, cầm lấy bình rượu, nhất định muốn Chu Cẩn Hành phải bồi hắn uống.
Chu Cẩn Hành thấy hắn phiền không chịu được, không có biện pháp, lại đem hắn đẩy về phòng ngủ.
Đinh Tiểu Vĩ ngồi xếp bằng trên thảm, rót bia lạnh ra uống, rồi kể chuyện cho Chu Cẩn Hành. Gì mà hôm nay hắn uống nhiều, rồi thư kí Lưu nói chuyện kiểu gì, cậu thấy cô ấy có ý gì a, con gái đều giống nhau hết mà.
Chu Cẩn Hành tựa vào đầu giường, im lặng mà nghe.
"Uống nha." Đinh Tiểu Vĩ nắm tay y, bắt y phải chạm vào chai bia.
Chu Cẩn Hành tay cũng lười nâng, ngửa đầu uống một ngụm.
Đinh Tiểu Vĩ đem số bia trong tay uống hết, lại phủi phủi đất, "Rượu đâu? Rượu đâu?"
Chu Cẩn Hành hờ hững nói: "Đừng uống, ngủ đi."
Đinh Tiểu Vĩ xoay đầu nhìn y, đáng tiếc trong mắt chỉ thấy một mảnh mơ hồ, đứng nửa ngày mới tìm được tiêu cự, sau đó đôi mắt nhắm vào bình rượu đang ở trên tay y.
Đinh Tiểu Vĩ chống tay, bò qua phía Chu Cẩn Hành.
"Tới đây, cho tôi..."
Chu Cẩn Hành cau mày, trơ mắt nhìn Đinh Tiểu Vĩ bổ nhào vào người y.
Phía sau Chu Cẩn Hành là đầu giường, không thoát được, y nắm tay giơ cao lên, nhẫn nại mà quát: "Đừng nháo."
Trong mắt Đinh Tiểu Vĩ chỉ còn có bình rượu, hắn nhấc chân lên, khóa ngồi trên người Chu Cẩn Hành, đoạt lấy rượu trong tay y.
Mặt Đinh Tiểu Vĩ ở ngay cạnh miệng Chu Cẩn Hành, y có thể ngửi thấy mùi rượu trên cổ hắn, còn có một thứ mà mùi rượu không thể lấn át được - hơi thở ấm áp tràn đầy nam tính của hắn.
Chu Cẩn Hành cảm thấy lỗ chân lông mình nổ tung hết rồi.
Mông Đinh Tiểu Vĩ cọ cọ vào chân Chu Cẩn Hành, chạm vào tay y, mồm còn lẩm bẩm, "Nhanh lên... Cho tôi..."
Rốt cuộc Chu Cẩn Hành không nhịn được nữa, giơ tay đem hơn nửa chai bia lạnh đổ xuống đầu Đinh Tiểu Vĩ.
"Con mẹ nó!" Đinh Tiểu Vĩ tức giận gào một tiếng, một phen gạt tay Chu Cẩn Hành ra, nắm cổ áo y dúi xuống đất.
Chu Cẩn Hành bắt lấy cổ tay hắn, dùng sức đẩy, ấn ngã hắn xuống đất.
Đinh Tiểu Vĩ một đầu đầy bia, cay đến nỗi không mở nổi mắt, hắn bắt đầu phối hợp tay chân mà đẩy Chu Cẩn Hành, muốn phản kháng lại.
Chu Cẩn Hành gắt gao đè tay ở ngực hắn, làm hắn không nhúc nhích được nữa.
Hai người, một trên một dưới, trong đầu âm thầm gào to, sàn nhà bị đập đến vang cả lên. Đáng tiếc đến khi kiệt sức rồi, tư thế vẫn không thay đổi, ngược lại vì những động tác kịch liệt lúc trước mà hạ thân cùng cọ tới cọ lui.
Thân mình Đinh Tiểu Vĩ run lên, cố gắng mở to mắt, nhìn thấy Chu Cẩn Hành ở đối diện dưới bóng đèn mờ.
Hai người thở hổn hển, ánh mắt chạm nhau, trong mắt lập lòe quang mang.
Nơi phía dưới, cảm giác này cũng không xa lạ gì, khiến thân mình hai người đều cứng đờ.
Trong mắt Chu Cẩn Hành đột nhiên hiện lên một tia hung ác, cúi đầu, nặng nề mà lấp kín bờ môi của hắn.
Đinh Tiểu Vĩ trong mắt chỉ còn một mảnh mờ mịt, cảm thấy đầu lưỡi ấm áp tiến vào chiếm lấy khoang miệng của mình, lực đạo mạnh mẽ cùng công kích, cảm giác này không giống so với những nụ hôn trước kia của hắn.
Hô hấp của Chu Cẩn Hành dồn dập lên, y với tay vào trong quần Đinh Tiểu Vĩ, đem cái vật đang rục rịch nắm lấy vừa vặn.
Sự tình phát sinh tiếp theo, đủ khiến cho Đinh Tiểu Vĩ sau khi tỉnh rượu hối hận một vạn lần.
Có lẽ đã lâu lắm không nếm tư vị triền miên, thế cho nên một khi nếm được chút ngon ngọt rồi, dục vọng liền không khống chế được mà cương lên. Trong đầu Đinh Tiểu Vĩ còn sót lại lí trí nhắc nhở hắn. Người kia đè trên người hắn, không quá thoải mái, nhưng thân thể đã không chịu được mà bị thứ cảm xúc nguyên thủy kia khuất phục.
Hai người tựa như hai dã thú nóng nảy, bắt đầu điên cuồng mà dây dưa cắn xé nhau, động tác không ôn nhu chút nào mà biểu thị công khai sự ham muốn chinh phục của mình.
Dục vọng hai người bị Chu Cẩn Hành nắm trong tay, ma sát kịch liệt, nhiệt độ cơ thể cơ hồ có thể thiêu đốt tất cả.
Phòng ngủ tối tăm nhất thời chỉ còn lại tiếng thở dốc dày đặc cùng thanh âm va chạm của cơ thể.
Ngày hôm sau lúc Đinh Tiểu Vĩ tỉnh lại, thực sự hắn muốn đâm đầu ch.ết luôn.
Hắn không nhớ rõ cuối cùng hai người ngủ như thế nào, tựa hồ đại khái là uống nhiều quá, chơi đùa nhau đến khi dục vọng mệt mỏi rồi mới bất tri bất giác ngủ luôn.
Mặc dù tối qua hắn uống không ít rượu, nhưng hắn thực sự hối hận sao mình không uống thêm hẳn một lu rượu nữa đi, hiện tại sự tình đã phát sinh, cái gì hắn cũng nhớ con mẹ nó thật rõ ràng.
Nhìn sang Chu Cẩn Hành nằm bên cạnh, giống hắn mà lộ mông trần ra ngoài, dương v*t thô to gục xuống, Đinh Tiểu Vĩ chỉ muốn khóc.
Hắn biết mà, hai năm không tìm phụ nữ, quả nhiên xảy ra chuyện. Lúc này thế lại tốt, hoàn toàn xong rồi, bởi vì bị phụ nữ từ chối nên nhất thời tịch mịch khó nhịn, liền cùng một thanh niên vừa gặm nhấm vừa ôm áp, lại còn tuốt súng cho nhau, tuốt đến vui vẻ vô cùng, tuốt đến hơn nửa đêm, hắn ở giữa trạng thái vừa cô đơn vừa biến thái, hắn đã đi lên con đường tà đạo.
Hắn ôm đầu, không tiếng động mà gào trong lòng nửa ngày, một thanh âm bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên xuyên vào lỗ tai hắn.
"Tỉnh?"
Thân mình Đinh Tiểu Vĩ kịch liệt run lên, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng.
Chu Cẩn Hành bình tĩnh lấy khăn che khuất hạ thân của mình, dù đang làm nhưng vẫn thong thả nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ trương ra một khuôn mặt già nua bầm tím, nửa ngày không nói nên lời.
Chu Cẩn Hành cư nhiên còn cười một chút, "Muốn hôn chào buổi sáng sao?"
Đinh Tiểu Vĩ theo bản năng nhích mông, nhất thời không biết nên biểu cảm như nào với lời nói của y.
"Cậu...... Chúng ta...... Tối hôm qua...... Cậu là, cái kia sao....."
Chu Cẩn Hành cười nói: "Cái nào?"
"Đồng...... Đồng tính luyến ái."
Chu Cẩn Hành đang cười bèn thay đổi nét mặt, vô biểu tình mà nói: "Như nào cơ, anh kì thị đồng tính luyến ái sao?"
"Không phải kì thị...... Không phải......" Lông mày Đinh Tiểu Vĩ đột nhiên cong lên, "Nếu cậu là đồng tính luyến ái, mẹ nó sao không nói sớm."
"Nếu tôi nói, anh còn để tôi ở lại đây sao?"
Đinh Tiểu Vĩ nhất thời nghẹn lời, ngay sau đó quát lên: "Như vậy thì cậu cũng không thể nói dối, tôi mẹ nó...... Cứ như vậy cùng cậu...... Cậu nghĩ xem chuyện gì có thể xảy ra? Tôi từng có vợ, lại còn có con rồi......"
Chu Cẩn Hành ngồi im nhìn hắn. Đồng tử của y màu trà, sáng sớm mặt trời chiếu vào, trong mắt phảng phất lộ ra ánh vàng, bị một đôi mắt nghiêm túc như vậy nhìn chăm chú làm thân thể hắn cũng không nhúc nhích.
Đinh Tiểu Vĩ nuốt ngụm nước miếng, "Cậu xem tôi làm gì, cậu nói dối, mẹ nó, cậu sớm nói thì tôi cũng không phải người thiếu đạo đức, cùng lắm cho cậu ngủ sô pha, cũng không đuổi cậu đi, cậu nói xem bây giờ thì sao?"
Chu Cẩn Hành mở miệng nói: "Tôi không nghĩ mình có cảm giác với nam giới, nhưng tôi cũng không có ý gì không an phận với anh, chính vì hằng ngày anh cứ khỏa thân đi tới đi lui trước mặt tôi, đêm qua cũng là anh uống say, bò lên người tôi, nếu chuyện này mà phải truy cứu trách nhiệm, anh cũng có liên quan đấy."
Đinh Tiểu Vĩ nhớ lại cảnh tượng trước kia mình mông trần mà cứ đi lại bừa bãi, hối hận đến đen cả ruột. Đên qua hắn quả thật thú tính quá độ, rõ ràng tiềm thức biết là đàn ông mà lại vẫn cùng người kia trần truồng lăn lộn cùng nhau, lại nói, chuyện này thật sự không thể đổ hết lên đầu người kia được.
Sự tình phát sinh hôm qua thật sự quá đáng mà, làm hắn nhớ tới là da đầu lại tê dại, hắn không biết cùng người này ở chung như thế nào được nữa.
Đinh Tiểu Vĩ giật mình nhìn ga giường, ngày thường đầu óc mồm miệng hắn linh hoạt, bây giờ lại chẳng nhúc nhích.
Chu Cẩn Hành đột nhiên sáp lại gần tai hắn, nhẹ giọng nói: "Đêm qua cảm giác tốt không?"
Đinh Tiểu Vĩ hoảng sợ, nhìn y như nhìn quái vật.
Chu Cẩn Hành lộ ra một nụ cười đặc biệt mê hoặc lòng người, "Đàn ông là động vật bị dục vọng chi phối, chỉ cần anh thấy thích, tôi là nam hay nữ liên quan gì. Hơn nữa anh đã ly hôn, không cần phải coi như gánh nặng tâm lí gì đâu.
Đinh Tiểu Vĩ thiếu tự tin mà quát: "Cậu đừng, đừng nói hươu nói vượn...... Tôi, tôi không thích nam giới."
Chu Cẩn Hành đột nhiên nắm lấy cằm hắn, dán lên bờ môi hắn.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, hắn còn chưa kịp phản ứng thì Chu Cẩn Hành đã buông ra, nhưng quan trọng là cái cảm giác mềm mại thân mật trên môi này, thực sự không dứt ra được.
Mặt mũi Đinh Tiểu Vĩ đều đỏ bừng lên rồi.
Chu Cẩn Hành xoay người xuống giường, nhìn Đinh Tiểu Vĩ mà cười: "Anh Đinh, đêm qua tôi cảm thấy rất sướng."
Chưa bao giờ Đinh Tiểu Vĩ thấy giống ngày hôm này, hắn hận không thể thắp hương cúng Phật hi vọng có thể đi làm ngay bây giờ, như thế sẽ không phải xấu hổ mà ngồi đây cùng Chu Cẩn Hành mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Đáng tiếc hôm nay là thứ bảy.
Hắn vọt vào phòng tắm tắm rửa rồi đi ra, đã thấy trên bàn dọn xong bữa sáng, Chu Cẩn Hành cư nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất dạy Linh Linh giặt tất.
Đinh Tiểu Vĩ bị hình ảnh vô cùng hài hòa ấm áp này làm cho choáng váng.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Chu Cẩn Hành đối với hắn rất mâu thuẫn.
Một mặt, Chu Cẩn Hành người này không nói nhiều lắm, tính tình thất thường lại càng không, cùng y nói đùa thì vẫn cười, thường thường chẳng biết y suy nghĩ cái gì, nhìn rất thần bí nhưng cũng rất giống ông cụ non. Nhưng mặt khác, y khiến cho bầu không khí gia đình tăng thêm, từ khi y tới, tất cả mọi việc trong nhà y đều nhận làm hết, bình thường đàn ông mà làm thì cũng dài mặt ra, nhưng Chu Cẩn Hành làm việc như một điều dĩ nhiên, hơn nữa quét chỗ sát cạnh bàn và những chỗ khác đều lộ ra một vẻ chuyên chú tao nhã. Khi y chơi cùng Linh Linh, Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy mẹ Linh Linh cũng không thể có được sự kiên nhẫn đó mà chơi với con bé như vậy.
Nếu Chu Cẩn Hành là con gái, y quả thực sẽ là một người vợ hoàn hảo tiêu biểu.
Đinh Tiểu Vĩ khụ một tiếng.
Một lớn một nhỏ đều ngẩng lên nhìn hắn.
Linh Linh đem tất thỏ con của mình được giặt sạch sẽ giơ lên, cười tươi đưa cho hắn xem.
Đinh Tiểu Vĩ chạy đến, khen, "Nha, Linh Linh thật lợi hại, tự mình giặt tất."
Con bé cười, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu ngọt ngào.
Đinh Tiểu Vĩ có chút không được tự nhiên, ngồi xổm xuống, nhìn Chu Cẩn Hành mà nói, "Trước kia cậu có phải đã có con rồi không?"
Chu Cẩn Hành lắc đầu, "Có thể, cũng không nhớ rõ nữa."
Đinh Tiểu Vĩ có chút thất vọng. Kì thật đến bây giờ hắn vẫn có chút không tin tưởng Chu Cẩn Hành thực sự mất trí nhớ, nhưng hắn không nói, nhiều lúc bất kể vô tình hoặc cố ý thử, nhưng Chu Cẩn Hành trước giờ không để lộ sơ hở. Có lần hắn cố ý lôi kéo y nói chuyện phiếm đến tận bốn giờ sáng, muốn xem xem y khi đó có lỡ mồm nói gì không, kết quả y vẫn rất cẩn thận, nhiều lần khiến Đinh Tiểu Vĩ hoài nghi là do mình quá đa tâm.
Đinh Tiểu Vĩ chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu, "Cậu không nhớ gì cả, làm sao mà cậu biết cậu là...... Là cái kia chứ?"
Chu Cẩn Hành chậm rãi quay mặt sang chỗ hắn, lộ ra một nụ cười ái muội, "Anh nói đúng, nếu không phải do anh, tôi còn không biết mình thích đàn ông..."
Đinh Tiểu Vĩ chạy tới bịt miệng y, dùng khẩu hình nói, "Linh Linh nghe được sẽ tới."
Chu Cẩn Hành nhún vai, mỉm cười nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ đang định rút tay về, đột nhiên cảm giác lòng bàn tay có cái gì đó ướt át nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ qua, cảm giác ấm áp tê ngứa này như đang trực tiếp gãi vào lòng hắn.
Đinh Tiểu Vĩ như bị điện giật mà thu tay về, trừng lớn mắt nhìn Chu Cẩn Hành.
Chu Cẩn Hành vươn đầu lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, hơi hơi híp mắt nhìn hắn, trong mắt như có làn sóng đang dao động, vừa sâu xa lại mê hoặc.
Đinh Tiểu Vĩ cảm thấy lửa nóng từ lòng bàn chân xông lên, hắn lập tức đứng dậy.
Linh Linh hoảng sợ, ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn.
Đinh Tiểu Vĩ lắp bắp nói: "Con...... Con cứ từ từ giặt, giặt xong đi làm bài tập." Hắn lại chỉ vào Chu Cẩn Hành: "Cậu, cậu theo tôi vào đây."
Chu Cẩn Hành cũng đứng lên, nghe lời đi theo hắn vào phòng ngủ.
Đinh Tiểu Vĩ vừa vào liền thấp giọng quát: "Vừa nãy cậu làm gì vậy, Linh Linh còn ở ngay đây."
Chu Cẩn Hành vô tội nhìn hắn, "Tôi sẽ không để con bé nhìn thấy."
"Thế cũng không được...... Phi! Cái đấy không quan trọng, tôi nói cho cậu, tuy rằng đêm qua, chúng ta...... Cái kia, đã xảy ra chút chuyện không đứng đắn, nhưng không có nghĩa là...... Cậu hiểu đi, không có nghĩa tôi là cái kia."
Chu Cẩn Hành khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn hắn, "Cái nào?"
"Tôi không phải đồng tính luyến ái!"
Chu Cẩn Hành cong khóe miệng cười, "Nhưng đêm qua anh cũng rất phối hợp."
Mặt Đinh Tiểu Vĩ xanh mét, "Tôi mẹ nó là do uống say, nếu tỉnh, tôi sẽ ôm cậu quăng ngay ra ngoài cửa sổ."
Nụ cười trên mặt Chu Cẩn Hành biến mất, hắn thấp giọng nói: "Anh Đinh, anh vẫn xem thường tôi đúng không?"
"Hả? Đừng mẹ nó nói hươu nói vượn, tôi bảo xem thường cậu khi nào cơ, tôi muốn cùng cậu nói chuyện, hai ta ngày hôm qua xảy ra cái kia, cứ như vậy cho qua, chúng ta coi như đều đã quên. Tí nữa tôi ra ngoài mua cho cậu cái nệm, ủy khuất cậu một chút, về sau ngủ trên đất đi.
Chu Cẩn Hành nhìn Đinh Tiểu Vĩ thật sâu, liếc mắt một cái, "Anh Đinh, anh thật sự có thể quên được sao?"
Lông mày Đinh Tiểu Vĩ cong lên, trong lòng nổi lửa giận, nói không lựa lời: "Chuyện chán ghét này, mẹ nó ai muốn nhớ."
Nói xong hắn có chút hối hận.
Đinh Tiểu Vĩ vẫn luôn cảm thấy trên đời có hai loại người khá mong manh, một là người cô độc, còn lại chính là những người lớn lên xinh đẹp, vừa vặn hai cái này Tiểu Chu đều có cả.
Hắn nói khó nghe như vậy, liền sợ người ta không chịu nổi kích thích.
Quả nhiên, Chu Cẩn Hành trầm mặt xuống.
Đinh Tiểu Vĩ không thể thu lại lời nói, chỉ có thể xấu hổ mà nhìn y.
Chu Cẩn Hành gật đầu, "Chuyện đó tùy anh." Nói xong sập cửa đi ra ngoài.
_______
Chương này ngắn hơn những chương trước - v - H đến nhanh ghê.