Chương 35
Đinh Tiểu Vĩ nghiến răng, "Mẹ nó cậu muốn phải dùng vũ lực đúng không?" Nội tâm hắn bắt đầu rít gào, thằng khốn này không nói một tiếng đã ném hắn sang một bên, sau đó lấy chi phiếu trống đuổi hắn, bây giờ cư nhiên còn có mặt mũi mà hỏi "Còn có thể không?" Có cái đầu mày ý!
Chu Cẩn Hành liên tục lôi kéo, thân cận hắn, hắn không phải không nghĩ tới phương diện này, nhưng chân chính nghe ra từ miệng Chu Cẩn Hành, hắn mới có thể cảm nhận rõ nét thằng khốn này rốt cuộc có bao nhiêu trơ tráo.
Chuyện tình cảm của Đinh Tiểu Vĩ này chưa bao giờ lằng nhằng cả. Thích hắn cứ việc nói, muốn bỏ đi hắn cũng không ấm ức, hắn sẽ ném đoạn thời gian đó đi để mà sống tiếp.
Có ai đời này chưa từng trải qua vài loại tình cảm điên rồ, quá khứ thì quá khứ, hắn không phải không gượng dậy nổi. Nhưng Chu Cẩn Hành lại cản trở hắn, làm tổn thương hắn mà y vẫn thản nhiên tự đắc xuất hiện, mang điệu bộ, dáng dấp như một kẻ đi săn mà hỏi hắn "Còn có thể hay không?".
Y nghĩ tình cảm của hắn là thứ gì?
Hắn thà rằng Chu Cẩn Hành cả đời không đáp lại mình, còn tốt hơn tự chà đạp trái tim mình rồi nhặt từ dưới đất lên, lau sạch sẽ dùng tiếp. Đau khổ như thế này, lại còn bất lực mất ngủ mấy đêm, thật đáng chê cười.
Mẹ nó, thật hài hước!
Chu Cẩn Hành nhìn hắn, y muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Đinh Tiểu Vĩ siết nắm đấm kêu răng rắc, hiện tại hắn hận Chu Cẩn Hành không biết tới mức nào, quả thực so với khi trước y bỏ đi mặc kệ hắn với Linh Linh sống ch.ết còn hận hơn.
Hắn chỉ xuống bậc thang, gằn nhẹ: "Mẹ nó cút ngay cho tôi, giờ tôi hối hận lắm rồi, hối hận lúc trước đã mang cậu về nhà mà không phải ném cậu xuống biển cho cá ăn."
Chu Cẩn Hành cảm giác tim mình thắt lại, vừa đau vừa khó chịu.
Y chỉ cần ở cùng một chỗ với Đinh Tiểu Vĩ là sẽ không thể khống chế được lời nói và hành động của mình. Rõ ràng có lời không nên nói, có một số việc không nên làm, rõ ràng bây giờ không phải thời điểm thích hợp, cũng có thể do y không tự kiểm soát được mình.
Y không rõ cảm giác này là gì, y chỉ biết mình muốn Đinh Tiểu Vĩ, khát khao muốn một nhà ba người cứ thế mà ấm áp sống cuộc sống bình thường, mà y một khi đã muốn gì, y đều phải giành được.
Y từng rất bình tĩnh mà tự hỏi, cảm giác của mình với Đinh Tiểu Vĩ là gì? Nếu hỏi y đời này thân thiết với ai nhất, chắc chắn sẽ là người kia.
Cũng dễ hiểu thôi, lúc khó khăn nhất Đinh Tiểu Vĩ cứu y, thu nhận y, ở nhà hắn y có thể tránh được nguy hiểm mà thực hiện kế hoạch của mình, khi đó Đinh Tiểu Vĩ và Linh Linh gần như là toàn bộ cuộc sống của y. Tuy rằng mối quan hệ với Đinh Tiểu Vĩ phát triển theo hướng y không hề nghĩ tới, nhưng dù sao nhờ chuyện đó quả thật đã giúp y không bị đuổi ra ngoài, hơn nữa lại còn giải quyết ham muốn đã kìm nén thật lâu của mình.
Thời cơ đã tới, theo kế hoạch y nên rời đi, không giải thích cũng không từ biệt, nhưng y cảm thấy không cần thiết. Bất kể như thế nào, y vẫn phải đối phó với những cảm xúc mãnh liệt của mình với Đinh Tiểu Vĩ, điều đó gây lãng phí thời gian.
Đưa chi phiếu cũng đủ để xóa mối quan hệ giữa hai người, dù sao đều là đàn ông, hơn nữa lại có cuộc sống của riêng mình, y nghĩ Đinh Tiểu Vĩ căng nhất cũng chỉ phẫn nộ một khoảng thời gian rồi sẽ buông.
Quả thật Đinh Tiểu Vĩ có vẻđã buông, nhưng y lại không buông được.
Y làm rất nhiều chuyện vô ích với bản thân mình. Tỷ như vì Đinh Tiểu Vĩ mà phải nhượng bộ Chu Tông Hiền, vì lấy lòng hắn mà phải nhúng tay vào chuyện sinh hoạt cá nhân của Chu Tông Hiền.
Y cân nhắc từng tí, tính sao cho được lợi nhiều nhất, cũng có lúc y làm những việc vô dụng, đó chỉ là do hành động theo cảm tính.
Y phải thừa nhận, Đinh Tiểu Vĩ đối với mình rất quan trọng.
Hiện giờ y có địa vị, có thể lực, hơn nữa theo như kế hoạch thì còn có thể là người thừa kế. Từ nhỏ đến lớn y đều cố chấp, kiên định đi từng bước, nắm giữ mọi thứ y muốn trong tay. Nhưng người tên Đinh Tiểu Vĩ kia lại có khả năng gây ảnh hưởng đến sự phán đoán cùng quyết định của y, y tuyệt đối sẽ không để hắn thoát khỏi tầm tay mình.
Trái tim bị người ta bóp nghẹt, cảm giác này ngoài đau ra, còn có chút sợ hãi.
Chu Cẩn Hành chậm rãi chỉnh lại quần áo, hai tròng mắt u tối nhìn Đinh Tiểu Vĩ, "Anh Đinh, em thực sự xin lỗi vì đã làm tổn thương anh, nhưng bây giờ em thật lòng muốn bắt đầu lại một lần nữa."
Đinh Tiểu Vĩ "Phi" một tiếng, trừng đôi mắt đỏ bừng, "Chu Cẩn Hành, cậu lại kích động tôi, hai ta hôm nay kiểu gì cũng phải có một người nằm viện."
Chu Cẩn Hành giơ tay đầu hàng, chậm rãi lùi về sau hai bước: "Em không làm vậy, em có thể hiểu vì sao anh giận...... Hôm nay dừng ở đây, em về trước, thật xin lỗi đã khiến anh khó chịu."
Đinh Tiểu Vĩ vươn tay chỉ về phía y, căm ghét nói "Cút đi!", nói xong hắn về nhà luôn mà không thèm ngoảnh mặt lại.
Chu Cẩn Hành nhìn bóng hình hắn biến mất khỏi cầu thang liền lộ ra một nụ cười đơn độc. Y xuống tầng, lôi điện thoại ra, "Đi điều tr.a giúp tôi người này."
Lúc sau Đinh Tiểu Vĩ về nhà, bộ dạng hắn khiến Dung Hoa hoảng sợ.
Khóe miệng hắn còn dính máu Chu Cẩn Hành, tóc rối tung, vẻ mặt tràn đầy thù oán, cả người xù lông như bờm sư tử, dường như có thể nhảy vồ lên cắn người bất cứ lúc nào.
Dung Hoa chạy nhanh tới, khẩn trương hỏi han: "Tiểu Vĩ, mình sao thế?"
Đinh Tiểu Vĩ vội lau mặt, không dám nhìn cô, "Ngã cầu thang."
Nói xong lời này đến hắn còn không tin, nhìn vẻ mặt lo lắng của Dung Hoa, hắn đành thở dài nói: "Động thủ với cậu ta một chút."
Dung Hoa "Ai nha" một tiếng, "Hai người làm gì thế, đều lớn tuổi cả rồi, có chuyện gì không thể hòa giải mà phải động thủ?"
Đinh Tiểu Vĩ thở dài, sợ Linh Linh nghe thấy.
Dung Hoa kéo hắn vào phòng, lấy bông chấm máu cho hắn, "Được rồi, bây giờ em tin hai người có chuyện thật, cam đoan về sau không cho cậu ta đến nữa."
Đinh Tiểu Vĩ "Ừ" một tiếng rồi cúi đầu suy nghĩ. Trong đầu hắn rất lộn xộn, đau đến muốn nổ tung.
Dung Hoa sát trùng xong, hắn cởi giày leo luôn trên giường, Dung Hoa nhắc đi rửa tay chân hai lần hắn cũng không nghe, chui vào chăn không nhúc nhích.
Lòng hắn ngứa ngáy, khó chịu đến mức ngay cả nói cũng không muốn nói. Chính hắn còn không hiểu rốt cuộc mình khó chịu cái gì.
Nằm trên chiếc giường từng ngủ cùng Chu Cẩn Hành hơn nửa năm, hắn cảm giác toàn thân như bị kim châm.
Nếu cứ sống cả đời như thế thì thật vô nghĩa, những ngày yên bình chẳng biết bao giờ sẽ lại lan tràn gợn sóng, khiến người ta tránh không kịp. Đinh Tiểu Vĩ hôm nay đã bị một trận sóng to đánh ngất, đau đớn toàn thân.
Nói chung hắn cảm thấy Chu Cẩn Hành sẽ không dễ dàng buông tha mình, vì vậy sau này phải thật cẩn thận, sợ rằng một ngày nào đó bỗng dưng y lại xuất hiện gây khó dễ cho hắn.
Công ty gần đây cũng không yên ổn, mọi người hoảng sợ, nghe nói giám đốc muốn bán công ty đi.
Nếu bán đi thì bọn họ phải làm sao bây giờ, tất cả mọi thứ sẽ do ông chủ mới định đoạt, nguy cơ thất nghiệp tăng cao, căn bản không ai còn hứng thú làm việc.
Trong lòng Đinh Tiểu Vĩ cũng rất phiền muộn, hắn bắt đầu chuẩn bị hồ sơ sang chỗ khác,
Vạn nhất giám đốc từ chức thật, hắn sẽ nhanh chóng tìm việc mới, hắn không ngại khó, cho dù công ty có dời đi, hắn cũng không thể để bản thân nhàn rỗi.
Nhưng trình độ hắn lại không cao, bởi vì làm lâu năm nên mới có đãi ngộ tốt. Nếu đến chỗ mới, chẳng biết họ có làm bảo hiểm và những thứ linh tinh khác cho hắn không, thật sự hắn cũng bắt đầu lo lắng.
May là giám đốc vẫn còn lương tâm, xuất hiện đúng lúc ổn định lòng người, nói sẽ không giảm biên chế, chỉ là đổi lãnh đạo, mọi người trước kia như nào về sau vẫn vậy.
Lúc này Đinh Tiểu Vĩ mới có chút an tâm.
Hai tuần sau, giám đốc chuyển nhượng công ty lại.
Hắn rất nhanh liền gặp giám đốc mới, là một thanh niên béo trắng, nhìn qua có vẻ điềm đạm nhưng ẩn sâu dưới cặp kính lại là một người rất khôn khéo.
Công ty trải qua sự thay đổi này, mọi thứ vẫn như cũ, ai nấy đều rất yên tâm.
Giám đốc nhậm chức hôm nay, ngay ngày hôm sau đã gọi Đinh Tiểu Vĩ vào văn phòng.
Đinh Tiểu Vĩ hơi căng thẳng, không biết là giám đốc gọi hắn bởi vì đã quan sát hắn ở công ty này lâu, nghĩ thông suốt mới cho gọi hắn tới kể về chút nội bộ công ty, sau này còn dễ quản lý.
Đương nhiên Đinh Tiểu Vĩ rất phối hợp, còn tận dụng thời cơ nịnh hắn vài câu.
Giám đốc nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.