Chương 13: Qua mặt được tôi à?
"Em đến đây, chỉ có việc này?"- Quyền Thần Bảo nhìn ra phía cửa sổ giọng ôn nhu hỏi, vì anh sợ bất cứ lúc nào cô gái này cũng sẽ khóc khi anh lạnh lùng
"Không hẳn! Em chỉ muốn xem phòng làm việc của anh thôi"- Huyết Băng trong mắt lộ vẻ tinh nghịch nhìn ra cửa sổ, Quyền Thần Bảo có chút nghi hoặc nhìn Huyết Băng
"Nhìn cũng nhìn đã rồi, em về cho tôi làm việc"- Quyền Thần Bảo xoay người đi nhưng bỗng có một vòng tay ôm lấy anh, anh thấy trên áo hắn ươn ướt. Hình như Huyết Băng khóc
"Huyết Băng"- Quyền Thần Bảo xoay người lại nhìn cô gái đang thút thít
"..."
"Huyết Băng, tôi không thích nước mắt"- Quyền Thần Bảo nghiêm nghị nói, nước mắt là thứ anh ghét nhất trên đời. Huyết Băng không nói gì chậm rãi rời khỏi Quyền Thần Bảo rồi đi ra ngoài đóng cửa không do dự
Quyền Thần Bảo trong lòng có chút khó chịu cũng chẵng hiểu vì sao. Huyết Băng quả thật khác biệt so với những cô gái khác, tuổi thơ của anh gắn liền với người phụ nữ ác độc nên mãi mãi không có cảm hứng với phụ nữ đến tận bây giờ, khi gặp được Huyết Băng, anh có vẻ động lòng
________________________
Nơi bar ồn ào, mùi rượu nồng nặc bao quanh nam nhân, hai nữ nhân ngồi kế nói chuyện vui vẻ nhưng chợt điện thoại nam nhân reo. Anh ta nhíu mày rồi lập tức ra lệnh cho bọn nữ nhân im lặng và tắt hết nhạc, cất giọng trầm
"Huyết Băng, em gọi anh có việc gì?"- Nam nhân xuống giọng nhẹ nhàng
" Thành Trung, anh đang ở đâu? Tôi nghe tin anh đã về đến Mexico"- Huyết Băng bên đây lạnh giọng
"Ặc...ặc... Aigoo ai nói với em như vậy chứ?"- Nam nhân bên này bỗng sặc nước
"Cho anh 30p 26s có mặt tại dinh thự của Thần gia, nếu anh không đến tôi sẽ cho anh gặp Diêm Vương sớm"- Huyết Băng bên này tối mặt, dám cả gan nói dối, lời Huyết Băng cô mà dám cải như thế à? Tên này quả thật muốn ch.ết mà
"Ok...ok bảo bối anh liền đến Thần gia"- nam nhân bên này liền xuống giọng
Anh ta là Thành Trung là con một của một công ty ngầm chưa ai biết đến họ thật của anh ta cả, họ chỉ biết họ không nên đắc tội với người này mà thôi
*Tại dinh thự*
"Bảo bối à! Anh đến rồi"- Thành Trung bên này nhẹ giọng gõ cửa
"Wow bổn thiếu gia còn biết lết đến đây sao? Tôi cứ ngỡ là anh còn bên Thụy Điển"- Huyết Băng thốt lên lời mỉa mai
"Aigoo, tiểu tổ tông ơi là tiểu tổ tông em muốn sao đây?"- Thành Trung xoa đầu Huyết Băng, mặt cô nhanh chóng có chút hạ quả, hai má cũng hồng hồng
"Xem ra anh dẻo miệng"- Huyết Băng nói rồi bỏ vào phòng, Thành Trung biết mình đã thành công liền mang vẻ mặt đắc ý vào phòng cũng Huyết Băng nhưng không ngờ chưa đầy 3s liền bị đá ra khỏi phòng
"Tiểu tổ tông tha cho anh đi mà"
"Tên ch.ết tiệt, anh dám uống rượu xong mới đến gặp tôi. Anh đi ch.ết điiiii"- Huyết Băng đánh Thành Trung túi bụi vừa đánh vừa chửi rủa khiến Thuần Uyên hết hồn mà chạy xem có chuyện gì khiến con bé tức giận như thế
"HUYẾT BĂNG!"- Thuần Uyên nghiêm nghị nói nhưng cô vẫn đánh Thành Trung tiếp không ngó ngàng gì tới mẹ cô
"Cô ơi! Cứu con...ây da...cô ớiii...cô, ây da...Huyết Băng anh sai rồi...đừng đánh anh nữa...Huyết Băng....ây da"- Thành Trung cầu cứu Thuần Uyên, nhưng có vẻ vô dụng
"Gì thế!?"- một giọng lạnh vang lên mọi thành động được dừng lại. Hốc mắt Huyết Băng bỗng đỏ lên thể hiện được sự oan ức
"Anh đừng nghĩ sẽ qua mặt được tôi à? 3 năm nay anh không quay về tôi nhớ anh đến phát điên, bây giờ thì sao hả? Anh về đến Mexico cũng không báo tôi mà lập tức đi uống rượu, đi bar vậy đối với anh tôi còn thua những chỗ đó à? Anh...anh...anh thật không xem tôi là gì hết"- Huyết Băng đánh thùm thụp vào người Thành Trung chửi mắng
"Tiểu tổ tông, anh xin lỗi, anh sai rồi, đừng giận đừng giận. Như vậy sẽ xấu"- Thành Trung ngọt ngào dỗ dành muốn ôm cô như nhưng cô lại đẩy ra
"Huhu...huhu"- cô khụy gối khóc nức nở
"Thành Trung! Tạm thời cậu về đi, hôm khác đến thăm Huyết Băng"- Quyền Thần Bảo gỡ tay Thành Trung ra khỏi Huyết Băng, lạnh lùng nói
"Tiểu tổ tông, anh sẽ đến vào dịp khác, anh xin lỗi"- Thành Trung nhẹ nhàng vuốt tóc rồi hôn lên trán cô trấn an rồi rời đi
Quyền Thần Bảo nhẹ nhàng ôm Huyết Băng vào lòng rồi bế thẳng cô lên phòng trên đường đi cô không ngừng thút thít. Quyền Thần Bảo nhìn Huyết Băng tay bất giác vén tóc cô lên đôi tay chạm đến đôi mắt ngập trước màu tím đang mở to
"Đừng khóc!"- Quyền Thần Bảo vỗ nhẹ lưng cô trấn an, cô bấu chặt lấy áo anh rồi lại buông ra, cô nắm chặt tay mình khiến móng tay đâm vào da thịt chảy máu ra, ánh mắt màu tím lúc này tràn ngập oán hận nhưng rồi hai tay buông lỏng, đôi mắt trở lại ban đầu.
*đoàng*
Bỗng một viên đạn từ ngoài cửa sổ bay vào trong gian phòng, Quyền Thần Bảo do từ nhỏ đến lớn sống trong những cuộc huấn luyện gây gắt nên từ khoảng cách 600m anh có thể nghe được âm thanh cài đạn và bóp còi, do đó rất nhanh sau anh ôm Huyết Băng ngã về một bên của giường, anh lấy cơ thể che cho cô, viên đạn này bay ở khoảng cách 50m đồng thời ở góc 63°
"Quyền Thần Bảo"- Huyết Băng nhìn Quyền Thần Bảo phía trên mình liền hốt hoảng định đẩy ra "Đừng cử động"
Quyền Thần Bảo nhẹ nhàng nói rồi lại xoay ánh mắt như ngàn cây dao nhìn về phía cửa sổ, đôi môi nhếch lên một nụ cười chế giễux cho tên ngốc đã động thủ kia