Chương 24: Ảnh chụp của cô
Mưa to không biết đã tạnh từ lúc nào.
Khi Tần Ngu chậm rãi mở mắt ra, đã có tia nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên gương mặt và hai vai của cô, còn thể nhìn thấy vô số những hạt giống như những hạt bụi nhỏ li ti bay lơ lửng trong không khí.
Nhức đầu quá, trong đầu giống như đang đeo chì, nặng đầu muốn ch.ết.
Mũi cũng bị nghẹt, hình như là đã bị cảm. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Nhíu nhíu mày, ánh mắt theo bản năng nhìn lên đồng hồ treo tường trước mặt, rất rõ ràng, đã chín giờ ba mươi lăm phút.
Chín giờ ba mươi lăm phút...
Đầu Tần Ngu giống như bị người ta giáng cho một cái, một giây sau, tóc tai vò rối thành một đống bù xù ở trên đầu.
Tần Lãng bị đi học muộn! Cô cũng bị trễ giờ làm! ch.ết chắc rồi, ch.ết chắc rồi!
Vừa mới đứng dậy xỏ dép vào, còn chưa bước đi, đầu óc choáng voáng một trận, hai mắt tối sầm thiếu chút nữa thì ngã bổ nhào xuống đất.
Tần Ngu cái khó ló cái khôn, cũi người dựa vào tủ, một lúc sau mới mở mắt ra, mọi vật đã hiện ra rõ ràng trong mắt. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n
Cô nhìn thấy một cái bình giữ nhiệt màu hồng phấn, bên cạnh có vài viên thuốc màu vàng, màu đen, thoạt nhìn rất giống là thuốc độc, ngoài ra còn có cáiđiện thoại di động, một tờ giấy được kẹp dưới cái điện thoại.
Tần Ngu đưa tay nâng trán làm cho mình tỉnh táo đôi chút, cầm điện thoại di động lên, cầm lấy tờ giấy để dưới điện thoại lên đọc.
Trên giấy chỉ có mấy hàng chữ nằm rải rác, không viết hết một phần tư mặt giấy, chữ viết rất đẹp, nhìn những dòng chữ có thể tưởng tượng ra người cầm bút viết ra dòng chữ có những ngón tay rất thon dài. le^e quyy do^nn
Cô rất quen thuộc, đây là chữ viết của Hứa Giang Nam, bài tập của cô từ trên xuống dưới, từng trang từng trang đều là chữ của anh, những năm học trung học đó, không ít lần anh bị cô ép làm bài tập giúp cô.
Chữ viết đẹp như vậy, ngoại trừ người đàn ông dịu dàng như Hứa Giang Nam ra, không ai có thể viết được như vậy.
Trên đó viết: Tiểu Ngu Nhi em bị cảm, lại còn bị sốt nữa, ở công ty em anh đã xin nghỉ giúp em rồi, Tần Lãng thì anh sẽ đưa nó đi học, trong ngăn tủ là thuốc hạ sốt và thuốc cảm, em uống thuốc xong thì lên giường đắp chăn ngủ một giấc thật ngon, ra mà hôi được thì sẽ đỡ. Anh sợ em không nhìn thấy tờ giấy nên cố ý dùng tờ giấy A4 để ghi. le^e quyy do^nn
Tần Ngu đọc xong có chút cảm động, đã rất nhiều năm không có ai chăm sóc cô như vậy rồi, chăm sóc cô đến từng chi tiết nhỏ, nhưng mà câu nói sau cùng làm cô có chút khó chịu, cái gì mà sợ cô không nhìn thấy, cô cũng đâu có mù chứ!
Nhưng mà nếu Hứa Giang Nam chăn sóc cô nhiệt tình như vậy, cô có thể bỏ qua ý xem thường trong câu nói sau cùng.
Sau khi uống thuốc xong, lên giường đắp chăn ngủ.
―――――――――――
Tống Mạc ôm gối đầu ghé vào nằm ở bên cạnh, cánh tay thật dài rủ xuống bên ngoài cửa sổ, ngón giữa kẹp điếu thuốc lá đang hút dở, thoạt nhìn không có chút tinh thần nào, tối ngày hôm qua đối phó liên tục với hai bữa tiệc rượu, đầu có chút đau chắc là do uống quá nhiều.
Hút thuốc lá rất lâu, trong không khí có một đám khói lớn đang bay lởn vởn, Tống Mạc đứng dậy, đem tàn thuốc ném vào trong gạt tàn.
Trong lúc lơ đãng, cánh tay đụng phải một quyển sách.
Cộp một tiếng, sách rơi xuống đất, có tấm hình từ trong khe sách rớt ra, từ từ bay ra rơi trên mặt đất. Dien_dan l3_quy1don^
Tống Mạc vươn cánh tay chụp được tấm ảnh ở trong tay.
Là một cô gái ngồi ở trên bãi cỏ, tóc cột đuôi ngựa gọn gàng, cười rạng rỡ như nắng xuân, bên khoé môi có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, một hàm răng trắng tinh như vỏ sò, khuôn mặt không bôi phấn sáng long lanh dưới ánh mặt trời.
Cả người đều toả ra một sức sống tươi mát, rất xinh đẹp khiến cho người ta phải ngắm nhìn. Dien_dan l3_quy1don^
Là bức ảnh Tần Ngu chụp khi học đại học.
Tống Mạc nhíu mày, ảnh của Tần Ngu sao lại nằm ở trong sách của anh?
Lời tác giả:
Tình địch xuất hiện, thế nhưng tổng giám đốc ngài lại ở đây nhìn một tấm hình tới ngẩn người, cô đơn nên sa ngã, gọi như thế có chút tế nhị...