Chương 50: Bạn học tụ họp
Editor: Táo đỏ phố núi
Lúc Tần Ngu thuê xe đi vào Kim Môn, Cố Uyển Uyển đã đứng đợi ở cửa, thấy cô từ trên xe bước xuống, con mắt Cố Uyển Uyển trợn lên thật lớn, "Ủa, xe đạp điện của cậu đâu?"
Tần Ngu còn chưa kịp tức giận, Cố Uyển Uyển đã duỗi móng vuốt ra nắm lấy áo khoác của cô, hai con mắt đảo đi đảo lại một vòng, hai tròng mắt đều muốn lọt ra ngoài, "Tiểu Ngu Tử, sao trên người cậu đều là một thân lấp lánh hàng hiệu vậy? Không phải là cậu đã đem Tần Lãng bán đi đấy chứ?"
Cô không thể tin được, mấy ngày không thấy, như thế nào mà trên người Tần Ngu đều là mùi tiền thế này.
Tần Ngu vuốt vuốt cổ áo lông sói trên người mình, đôi mắt cong lên, bộ dạng giống như thục nữ danh môn, "Bản cung còn phải lo lắng chuyện tiền bạc sao? Đó là một câu chuyện rất dài, Hứa Giang Nam nhà mình, không có bản lãnh gì, ngoài bản lĩnh biết kiếm tiền ra, bây giờ nhà mình cái gì cũng nghèo ngoại trừ tiền."
Cố Uyển Uyển kéo tay cô đi vào bên trong, giọng nói nịnh nọt, "Cái đó, tiểu Ngu Tử, nhà cậu có thiếu bảo mẫu không? Hồi học đại học mình có học qua chuyên nghành này."
Tần Ngu nhe răng ra với Cố Uyển Uyển, "Cậu muốn làm bảo mẫu cho nhà mình hả?"
Cố Uyển Uyển gật đầu thật mạnh.
Tần Ngu vui vẻ dội ra một chậu nước lạnh, "Không có cửa đâu."
"Cậu là người phụ nữ vong ân bội nghĩa, nôn cháo gà của mình ra."
"..."
Hai người vui đùa ầm ĩ đi vào ghế lô lầu hai.
Hôm nay là dịp bạn học hồi tiểu học và bạn học trung học đại học tụ họp.
Trong quán mọi người đã uống khí thế ngất trời, mặc dù đã xa cách nhiều năm mọi người đều quên những chuyện ngày xưa, thậm chí còn không nhớ tên nhớ mặt nhau nữa, nhưng chút chuyện này không thể ngăn cản sự nhiệt tình của mọi người. Các bạn trai thì nói chuyện khoác lác không đâu, để chứng minh bản thân mình những năm gần đây rất chững chạc, mà các bạn nữ thì nói những chuyện xung quanh vấn đề mẹ chồng rồi tới con cái.
Cố Uyển Uyển liếc nhìn một đám người thì nhìn thấy học trưởng mà mình thầm mến nhiều năm, dứt khoát bỏ lại Tần Ngu, nâng ly rượu tập trung vào người học trưởng hồi cao trung.
Tần Ngu ngồi trong một đám người, bị buộc gia nhập vào đội quân thảo thuận về chuyện con cái, bởi vì cô không chung sống với mẹ chồng nên không thể thảo luận vấn đề này.
Rượu đã qua ba tuần, hơn phân nửa mọi người đã ngã gục.
Cố Uyển Uyển uống say mèm, đang lúc chuếnh choáng nửa tỉnh nửa say, mềm mại dựa vào trong lòng học trưởng, mắt thấy người ái mộ trong lòng, cúi đầu định hôn xuống, bỗng nhiên rùng mình một cái, trong lòng thầm mắng một câu, [bad word], hệ thống sinh lý không thể khống chế, cô phải đi nhà vệ sinh.
Nhịn đau đẩy học trưởng ra, thẹn thùng nói một câu, "Học trưởng, em đi toilet một chút."
Sau đó vì học trưởng nhìn chăm chú nên tuy có chút gian nan nhưng vẫn duy trì vẻ thướt tha mềm mại đi ra khỏi ghế lô, vừa ra khỏi cửa cô liền kéo váy chạy như điên.
Cửa sổ hành lang đang mở, từ trong toilet đi ra, gió lạnh hắt vào đầu, do một chút tác dụng chậm của rượu, dù bị gió lạnh thổi vào cũng không làm cô tỉnh táo được chút nào, ngược lại càng thêm mơ hồ, đầu càng đau hơn.
Cả người xiêu vẹo đi ở hành lang, tới cửa phòng 206 thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn biển số phòng. A, đúng phòng 209 rồi.
Xoa trán bước vào, trước mắt là một mảng mơ hồ, tất cả đều là hình ảnh kỳ quái.
Mở to hai mắt, trong lúc mơ hồ đó, có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngước mắt lên cười với cô cách đó không xa, khuôn mặt anh tuấn kia, không phải là học trưởng của cô thì là ai.
Giật giật khóe miệng, lảo đảo đi tới, nhấc cái mông ngồi trên đùi Cố Thành, ôm lấy cổ anh ta, mặt mũi đủ ửng lên nói ra một câu, "Học trưởng..."