Chương 42

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, cố ý quan sát vẻ mặt của mọi người sau đó lại tiếp tục nói:


“Chính xác, Tịnh Tịnh đã từng qua lại với Thôi Tán kia, nhưng đó đã là chuyện quá khứ, cô ấy hiện tại đã là vợ của cháu, là mẹ của Tiểu Kỳ. Cô ấy làm sao có thể cùng Thôi Tán dây dưa không rõ? Mấy tấm ảnh đó, tất cả đều hành động vu oan. Cháu biết mọi người đều vì chuyện mấy ngày nay mà đối với Tịnh Tịnh có chút hiểu lầm, cũng đúng thôi, đầu óc Thôi Tán đó rất có khả năng hại người. Anh ta bày ra liên hoàn kế này là muốn Đông gia cô lập Tịnh Tịnh. Chuyện này, cháu và gia gia đã điều tr.a xong. Hôm nay nhân lúc cả đại gia đình có mặt vốn định cùng mọi người nó rõ.”’


“Chuyện xảy ra là như vậy: Hôm đó, Thôi Tán mượn cớ mẹ của Tịnh Tịnh bị thua tiền, bắt Tịnh Tịnh qua, nhân cơ hội này chụp trộm Tịnh Tịnh rồi xử lý qua photoshop, anh ta rắp tâm phá hỏng hình tượng của Tịnh Tịnh sau đó còn ép buộc Tịnh Tịnh đến bữa tiệc của Y gia nhằm kích động chúng ta, không phải là muốn làm lớn chuyện, mà muốn Đông gia mất mặt, cũng may việc này không có ồn ào. Toàn bộ quá trình là như vậy, tổng thể mà nói Tịnh Tịnh cũng là người bị hại.”


“Cho nên tứ cô cô mong người đừng phân biệt đối xử với Tịnh Tịnh, Tịnh Tịnh yếu đuối, cơ thể lại mới bình phục, mặc kệ thế nào người là trưởng bối nên rộng lượng một chút, sau đó người cũng bớt giận với cô ấy. Gia gia muốn gia đình đoàn kết, hòa khí. Có tức giận thì nên ở bên ngoài, Đông gia không gây khó dễ cho người nhà mình.”


Ninh Mẫn nghe xong cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất: Đông Đình Phong thật là kỳ lạ, tự nhiên lại đứng ra bảo vệ cô, thay cô giải vây.


Bất luận kẻ nào thấy mấy tấm ảnh ấy đều sẽ sôi máu, nhưng hắn thì không, lại còn chứng minh đó là kết quả của photoshop; bất kỳ nam nhân nào thấy vợ mình cùng người đàn ông khác tham dự dạ tiệc cũng đều tức giận, nhưng hắn vẫn không phải ứng gì, lại mạnh miệng tuyên bố đó là hành vi đơn phương của Thôi Tán, hắn đang giúp cô giải vây sao.


available on google playdownload on app store


Nam nhân này có vẻ quá đại từ đại lượng rồi không!
Mọi người, hết anh nhìn tôi rồi tôi nhìn anh, không kẻ nào dám mở miệng.
Đông Diệu Tuấn nhếch mép cười một tiếng: Nhìn điệu bộ này, tên tiểu tử kia đối với Hàn Tịnh vẫn còn chút tình cảm.


Đông Diệu Kỳ híp mắt: Đứa cháu trai này của hắn thật là thâm sâu khó đoán.
Đông Đình Nam, Đông Đình Bắc lúc đó nhìn nhau: Nhất thời không đoán ra đâu là thật.


Đông Anh nghi ngờ: Nếu tất cả đều là đại đường ca tự biên tự diễn, thì tại sao đại đường ca lại muốn bảo vệ nữ nhân này?
Đông Lôi cắn môi quan sát: Nữ nhân này căn bản không đáng để anh trai cô bảo vệ.
Trong góc phòng Tống Minh Hạo vẫn lạnh lùng quan sát.


Đông Hà tức quá cười ra tiếng:
“Ồ, Cẩn Chi, cháu đảo lộn tất cả như vậy là nuông chiều cô ta. Chuyện xấu đã thành ra như vậy mà cháu vẫn còn muốn thay cô ta nói dối? Cháu thật là.... nghịch chủng của Đông gia chúng ta...”


“Đủ rồi, nếu như Cẩn Chi nói chuyện này nó đã điều tr.a rõ ràng, vậy thì A Hà cô cũng nói ít một hai câu đi. Còn những người khác sau này không được phép lấy chuyện đó ra bịa đặt linh tinh...”


Tam thúc Đông Diệu Xa đứng lên, cắt đứt những lời mát mẻ của Đông Hà, lại dùng ánh mắt cảnh cáo với đứa cháu của mình sau đó nhìn về phía Ninh Mẫn:


“Tịnh Tịnh, cô là cháu dâu của Đông gia, sau này làm bất cứ chuyện gì đều phải nghĩ đến Đông gia. Cô phải hiểu một chuyện: Cẩn Chi bảo vệ cô là vì lão gia thương cô, nên ngàn vạn lần đừng làm chuyện tổn thương lão gia. Cô luôn là đứa hiểu chuyện. Nếu ngay từ đầu cô chọn tận hiếu thì phải làm đến nơi đến chốn...”


Câu này cũng xem như cáo phổ.
Nhưng nói chưa xong thì điện thoại Đông Đình Phong reo lên, hắn nghe máy, sắc một đột nhiên có chút biến đổi:
“Được, ta đến ngay!”
Sau khi tắt mắt, hắn nắm tay Ninh Mẫn kéo ra ngoài.
“A, đây là muốn đi đâu?”
Ninh Mẫn có chút không theo kịp, vội vàng hỏi.


Đông Đình Phong không quay đầu, chỉ trầm giọng nói:
“Gia gia ngất xỉu! Cũng may bác sĩ bên cạnh, hiện tại đã tỉnh lại, bác sĩ nói gia gia muốn gặp cô.”
***
Mười phút sau, Đông Đình Phong và Ninh Mẫn đứng trước mặt Đông Lục Phúc.
“Gia gia, người còn cảm thấy không khỏe chỗ nào?”


Ninh Mẫn ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi.
Đông Lục Phúc nghe được mới từ từ mở mắt, thấy con trai, con gái đều ở đây, nhìn xung quanh một vòng, thở dài một tiếng:


“Khỏe hay không cũng chỉ là một bước tiến vào quan tài! Tịnh Tịnh à, gia gia cháu cả đời này không có nguyện vọng nào khác, duy nhất chỉ không yên tâm về cháu, cháu và Cẩn Chi nếu không thể hòa hợp, nếu ngày nào đó ta tắt thở thì cũng ch.ết không nhắm được mắt. Cho nên, Tịnh Tịnh hãy sinh cho Cẩn Chi một đứa nữa cùng nhau sống hạnh phúc, có được không?”


Yêu cầu này, thực đúng là mơ tưởng mà!






Truyện liên quan