Chương 80-2

Đối diện với kẻ bị đánh đến mức quỳ rạp trên mặt đất như Tống Minh Hạo, Đông Đình Phong từ trên nhìn xuống quát lớn, toàn thân ép người, lộ ra khí thế bất khả xâm phạm:


“Ngươi thẹn với công bồi dưỡng lão gia dành cho ngươi, thẹn với hai chữ “Hiếu, Nhân” của Đông gia truyền từ đời này sang đời khác. Tuy rằng không mang họ Đông, nhưng ngươi mang trong người một nửa huyết thống của Đông gia. Tứ cô cô làm sao lại dạy ngươi như vậy? Hễ là con cháu Đông gia, tất cả phải làm người đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Nhưng còn ngươi, sao lại gây khó dễ cho kẻ yếu, * với chị dâu, lương tri của ngươi để đâu? Đạo đức của ngươi để đâu? Mẹ kiếp, ngươi thật không xứng làm ngươi mà!”


“Đúng, tôi không xứng, còn anh xứng sao?”
Tống Minh Hạo vịn vào tường, lau đi khóe miệng đầy máu, điên cuồng rống lên:
“Đông Đình Phong, tôi và anh, kẻ tám lạng, người nửa cân, có gì khác biệt sao?”
“Ngươi sai rồi! Ta không hèn hạ như ngươi...”


Đông Đình Phong một lần nữa lôi hắn lên, lạnh lùng đẩy hắn về phía sô-pha, sau đó xoay người thật nhanh, tiến lên vài bước, cầm lấy khẩu súng từ chỗ Trần Tụy, lên đạn, lần thứ hai chĩa súng vào đầu Tống Minh Hạo, cảm giác ớn lạnh đến thấu xương khiến huyệt thái dương của Tống Minh Hạo không ngừng co giật.


Trần Tụy híp mắt vài phần, vội vàng chạy đến khuyên nhủ:
“Boss, vì loại ngươi này thật không đáng!”


Trên sàn nhà, Ninh Mẫn vẫn còn duy trì được vài phần ý thức, nghe thấy đối thoại của bọn họ, nhìn thấy anh em họ đánh nhau thành như vậy, cũng có chút hoảng hốt. Cô nghĩ không ra, một kẻ hào hoa phong nhã như Đông Đình Phong lại ôm trong mình tâm tư khó lường như vậy, thân thủ cũng mạnh mẽ như vậy, hơn nữa bộ dạng cầm súng của hắn không chỉ thành thạo mà còn rất “man”, vô cùng lạnh lùng.


available on google playdownload on app store


Đúng rồi, hắn đã từng nhập ngũ, còn được huy chương anh hùng nữa.


“Ha ha ha, Đông Cẩn Chi, thế nào, anh muốn giết tôi? Được thôi, vậy anh nổ súng đi! Nếu anh dám nổ súng, thì anh sẽ phạm tội cố ý giết người, vậy hãy đợi chịu tội trước pháp luật đi! Đến lúc đó, tôi ở dưới âm phủ, anh cũng không thể dễ dàng sống những ngày tháng tốt đẹp!”


Tống Minh Hạo không hề sợ hãi, điên cuồng cười lên.
Anh ta đánh cược, hắn sẽ không nổ súng. Giết người có thể là chuyện nhỏ nhưng việc anh ta ch.ết trong bát viên, Đông Đình Phong sẽ khó thoát khỏi rắc rối. Mẹ của anh ta sẽ không chịu buông tha!


Nhưng anh ta nhìn thấy người trước mặt có chút ngây ngốc cười lạnh, thanh âm của hắn không nặng không nhẹ hỏi lại:


“Vậy ngươi có muốn thử không, xem xem cuối cùng pháp luật sẽ bảo vệ kẻ lẻn vào phòng của vợ ta muốn giết người hay là người là chồng như ta, vì bảo vệ vợ mình mà ra tay giúp người bị hại?”
Câu này khiến toàn thân anh ta cứng đờ.


“Tống Minh Hạo, có một chuyện ta quên không nói với ngươi, trong phòng Tịnh Tịnh sớm đã được ta lắp đặt camera có thể quan sát trong bóng tối, những gì ngươi vừa làm với Tịnh Tịnh, cũng như những lời nói của ngươi đều được ghi lại. Chứng cớ phạm tội như vậy, một khi giao ra thì chuyện cái ch.ết của ngươi là hợp tình hợp lý, hơn nữa, khẩu súng của ta đã được đăng ký sở hữu. Trong tình huống hợp pháp, tính mạng bị uy hϊế͙p͙ có thể dùng để tự vệ. Thế nào, muốn ta bóp cò thử một cái không... Xem xem ai mới là kẻ cười cuối cùng...”


Nói rồi, hắn hung hăng dí sát đầu súng vào thái dương của Tống Minh Hạo.
Tống Minh Hạo làm sao có thể cười được, anh ta một lần nữa cứng họng không nói gì.


Anh ta biết, Đông Đình phong là kẻ nói là làm, nếu hắn thật sự muốn nổ súng giết anh ta, cũng là chuyện bình thường, đừng nói hắn bình thường nho nhã, thực chất hắn là kẻ vô cùng ngang bướng ở Đông gia.
Hắn giống như một con ngựa tuấn mỹ ôn nhu nhưng thực tế tính tình rất quyết liệt.


Bình thường rất tốt, nhưng một khi động đến thì thiên hạ sẽ đại loạn.
Anh ta khó khăn nuốt nước bọt, hô hấp có chút cứng nhắc.


“Còn nữa, lão gia cũng ở đây. Ông ấy hiện đang ở phòng ta, những hành động của ngươi ông ấy đều có thể tận mắt nhìn thấy, hơn nữa, ông đã bị ngươi là cho tức giận không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ông ấy nói, chuyện của ngươi, do ta quyết định. Sống hay ch.ết cũng do ta. Vậy nếu ta thật sự nổ súng giết ngươi, thì hậu quả, ông ấy sẽ giải quyết tốt!”


Câu nói này thật sự đã khiến ý chí của Tống Minh Hạo suy sụp.
Nếu nói tất cả chuyện này đều do lão gia cố ý bày ra, thì hắn ta nổ súng cũng không phải kiêng nể gì.
“Đừng giết tôi!”


Yên lặng rất lâu, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu lên, giây phút này, thanh âm của anh ta có chút run sợ, mang theo một cảm giác tuyệt vọng.
“Đừng giết ngươi? Thế nào, làm ra chuyện lòng lang dạ sói như vậy, lẽ nào ngươi cảm thấy ngươi vẫn còn mặt mũi sống trên đời này?”


Đông Đình Phong đột nhiên di chuyển khẩu súng, “bang” một tiếng, tiếng nổ của khẩu súng lục đã được giảm thanh cũng không lớn lắm, nghe giống tiếng đập nhẹ của ly thủy tinh được bị rơi từ trên giá xuống, sau đó, hắn lại chĩa súng vào thái dương Tống Minh Hạo, tiếng lên đạn nhanh chóng truyền đến tai anh ta.


“Răng rắc!”
Hắn lại nổ súng lần thứ hai.
“A...”
Tống Minh Hạo rùng mình, anh ta cho rằng mình ch.ết chắc, nhưng sau 3 giây, phát hiện mình vẫn còn sống, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, một giọng nói có chút tĩnh mịch từ trong phòng vọng vào tai anh ta.


“Trong khẩu súng của ta lúc nãy chỉ lắp một viên đạn! Ở đây vẫn còn 3 viên, ngươi nhìn thấy không?”
Lấy lại tinh thần, anh ta thấy Đông Đình Phong đang ngồi đối diện, một tay giữ khẩu súng, một tay vân vê mấy viên đạn sáng loáng, ngón tay nhẹ nhàng vẫy vẫy, ra hiệu cho anh ta nhìn:


“Chỉ cần ta cho ngươi một viên, thì trên đời này sẽ không còn kẻ tên Tống Minh Hạo. Ngươi tự nói xem, ngươi muốn sống hay ch.ết?”
“Muốn sống!”
Tống Minh Hạo thở hổn hển, cắn răng chọn lựa.
Điều này rất nhục nhã nhưng thực sự anh ta không còn chọn lựa nào khác.


Cái gì mà mười tám năm vẫn là anh hùng hảo hán, tất cả chỉ là kịch bản trong mấy bộ phim truyền hình thôi.
ch.ết rồi thì cái gì cũng mất.
Anh ta đâu thể chấp nhận một cái ch.ết không minh bạch như vậy.
Tuyệt đối không thể ch.ết.
Giờ phút này, ham muốn sống sót cao hơn tất cả.


Câu trả lời như vậy cũng không nằm ngoài suy nghĩ của Đông Đình Phong, thậm chí hắn còn đoán được trong lòng anh ta hiện giờ đang nghĩ gì.
Nhưng hắn làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy?


“Muốn sống cũng không phải chuyện khó khăn gì. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy ngồi tù 20 năm nay, để bù đắp lại tội nghiệt của ngươi. Về phần tội danh, thay người khác rửa tiền, tự ý nuốt một khoản tiền lớn không rõ lai lịch, đồng thời mượn thân phận người đứng đầu ngân hàng làm giả sổ sách. Như vậy cũng đủ cho ngươi vào tù rồi. Còn nữa, hay giao lại cho ta tất cả mấy video ngươi ghi lại, bằng không, ngươi thật sự chỉ còn con đường ch.ết. Tống Minh Hạo, ngươi nghe rõ chưa? Ta nói được thì sẽ làm được!”


Đông Đình Phong vừa liệt kê những tội lỗi trước đây của anh ta, vừa lạnh lùng ra điều kiện.
“Cái gì? 20 năm?”
Tống Minh Hạo lộ vẻ khó tin, 20 năm tù thì coi như cuộc đời anh ta chấm hết, đây chính là 20 năm cao quý nhất của đời ngươi thì làm sao có thể?


“Vì một người phụ nữ mà các người khiến tôi thân bại danh liệt? Cái này thì có khác gì cái ch.ết? Tôi không tin ông ngoại lại nhẫn tâm như vậy. Tôi muốn gặp ông...”
Anh ta không phục, ông ngoại cũng xem là thương anh ta, anh ta muốn gặp người.


Đúng lúc, tiếng chuông điện thoại vang lên, Đông Đình Phong móc điện thoại từ túi ra, vừa nhìn thấy số, hắn từ từ nhấc máy, giọng nói chậm chạp:
“Ông nội, có chuyện gì ạ?”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng thở dài của lão gia Đông Lục Phúc, sau đó là một giọng nói cứng rắn:


“Nói cho Tống Minh Hạo, suy nghĩ cho kỹ, đây là hậu quả do nó tự chuốc lấy. Một người không chỉ cần có năng lực, mà còn phải có trái tim. Không phải chỉ là trái tim giống người mà còn phải học cách làm người. Ngoài ra ta không muốn nói nhiều! Ta mệt rồi! Không muốn quản nhiều. Cứ như vậy đi!”


Tút tút tút, câu nói của ông lời ít nhưng ý nhiều, rồi lập tức tắt máy.
Sắc mặt Tống Minh Hạo nhất thời xám xịt.
“Lời của lão gia, ngươi nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi!”
Anh ta trả lời, cả người giống như bị vùi lấp dưới địa ngục.


“Nếu như ngươi còn muốn sống thì ngồi tù là cách duy nhất. Hãy giao video ra! Tiểu Trần, sau khi lấy lại bản gốc sẽ đưa ngươi đến đồn cảnh sát!”
Đông Đình Phong nặng nề nói ra một câu, trong miệng lẩm bẩm: 20 năm này là cái anh ta phải trả cho linh hồn người đã khuất.


Hàn Tịnh, kẻ hại em, tuyệt đối không thể chạy trốn khỏi chế tài luật pháp, mong em hãy yên nghỉ.






Truyện liên quan