Chương 83

Hơn 10 giờ sáng, Đông Đình Phong đang quay về nhà tổ thì nhận được điện thoại của ông nội, vừa mới nhấc máy, ông nội liền tức giận mắng chửi, âm thanh vang lên inh tai nhức óc:
“Tiểu tử mất dạy kia, rốt cuộc cháu lại làm gì mà chọc giận vợ cháu vậy?”
“Cháu đâu có chọc giận cô ta!”


Tối qua là cô nhào tới, như vậy là hắn không tốt sao.
Không đầu không đuôi bị nghe giáo huấn, đúng là oan uổng mà!
“Nếu cháu không chọc giận nó, tại sao nó lại quay về nhắc với ta và chuyện ly hôn?”
Sáng sớm cô đã rời đi, hóa ra là tới chỗ ông nội làm chuyện này...


Người phụ nữ kia lần này ra tay thật tàn độc!”
Cô không sợ khiến ông nội tức giận, cũng không sợ tổn thương Đông Kỳ sao?
Vội vã như vậy là muốn thoát khỏi thân phận Đông phu nhân sao?
Đông Đình Phong híp mắt, suy nghĩ một chút.
Đầu dây bên kia Đông Lục Phúc không nghe thấy gì, lại gào lên:


“Ta cũng đỡ không nổi rồi, nhanh đến mang nó về ngay, là ly hay hợp thì tự cháu quyết định... Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của đứa trẻ đó, ta cũng muốn đồng ý cho hai đứa ly hôn. Tiểu tử thối, ta không biết cháu đang âm thầm làm cái quái quỷ gì. Ta ở đây cảnh cáo cháu một câu, nếu cháu không đối xử tốt với vợ mình, ta sẽ đứng về phía vợ cháu!”


Vừa nói xong, ông lập tức cúp máy, Đông Đình Phong chỉ có thể ngẩn ra cầm điện thoại.
“Làm sao vậy?”


Phía sau người phụ nữ xinh đẹp đó đưa đầu tới, những cuộn tóc bồng bềnh, giống như có hàng ngàn vạn phong tình bắt đầu khởi động. Người phụ nữ này chắc chắn sẽ là nữ thần trong mắt đàn ông, cô biết thể hiện những ưu điểm của mình một cách tinh tế.


available on google playdownload on app store


“Ai gọi đến mà mặt anh có chút kỳ quái?”
Biểu hiện này cô ta chưa từng thấy trước đây.
“Ông nội!”
“Ông già đó gọi đến làm gì vậy?”
“Vợ ta muốn ly hôn, nên đến chỗ ông làm loạn. Ông nội hình như có chút kích động!”


Hắn than thở, nha đầu đó thật sự rất được mà!
“Ly hôn thôi mà... Nhưng, không đúng, nghe ngữ khí này của anh giống như anh không muốn ly hôn? Này... từ ngày đó đăng ký kết hôn, thì anh phải biết sẽ có ngày ly hôn chứ, nhưng bây giờ trong câu nói tại sao lại có mấy phần luyến tiếc vậy?”


Nữ nhân kia tỉ mỉ quan sát từ đầu đến chân, không thiếu chỗ nào, khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra vài phần hứng thú:
“Chẳng lẽ... anh đã động lòng rồi sao? Không thể nào... Kết hôn 6 năm, chẳng lẽ đến tận bây giờ mới động lòng, tiết tấu của anh có vẻ quá chậm chạp rồi đó...”


Đông Đình Phong nháy mắt, bước vào phòng quan sát, khởi động hệ thống, tự hỏi mình một câu:
Có hứng thú và động lòng cùng chung một khái niệm sao?


Hứng thú chỉ một người cố gắng tìm hiểu một sự vật nào đó, hay tâm lý có khuynh hướng làm những hành động liên quan đến sự việc đó. Còn động lòng chỉ tâm tư tình cảm thay đổi, ám chỉ sự rung động.


Hắn tự nhận thấy rằng hai khái niệm này không đồng nhất, mà chúng có quan hệ tiếp nối. Trước hết phải có hứng thú sau đó mới có thể động lòng.
Nói thật, hắn cũng không biết mùi vị của động lòng như thế nào? Bởi vì, đối với bất cứ người phụ nữ nào hắn đều vô cảm.


Từ nhỏ đế lớn, hắn ôm vô số đàn bà, dù mỗi người họ đều có mục đích khác nhau. Xuất thân tốt, cùng với tài năng sẵn có khiến hắn vô cùng hấp dẫn.


30 năm thăng thầm trên đời, hắn đã thấy hết sự phồn thịnh, cũng nhìn thấy vô số oanh oanh yến yến, hay bởi vì lí trí hắn quá mạnh mẽ nên mới luyện được một trái tim sắt đá như vậy. Rất khó động lòng, hắn chỉ thích cảm giác đứng ngoài xem kịch hay thôi.


Trợ lý Trần Tụy của hắn đã từng nhận xét:
Boss đúng là động vật máu lạnh, tim làm bằng kim cương, bất cứ kẻ nào cũng không thể chạm tay vào, để khiến ngài rung động.
Cho dù đó là An Na.


Bất luận những scandal nào bị truyền ra ngoài là gì thì cũng chỉ là scandal. Mà những người phụ nữ trong các vụ scandal đó cũng nhiều không kể, họ không thể hấp dẫn được hắn. Nhưng hắn vẫn dung túng. Đương nhiên, điều đó phải có nguyên nhân.


Nhưng giây phút này, hắn biết rõ, cô vợ giả mạo này gợi cho hắn niềm thích thú vô tận.
Hắn hoàn toàn hứng thú, muốn giải thích vẻ mê hoặc đó, lần đầu tiên hắn muốn đi sâu tìm hiểu một người phụ nữ, và tiếp cận cô.
Lẽ nào, hắn đã bắt đầu động lòng.
***


Trở về nhà tổ, Đông Kỳ chạy thẳng về phía cụ nội, Ninh Mẫn đi theo sau, trong ánh nắng nhẹ nhàng nhìn ngắm khu vườn xinh đẹp, nhìn con trai hoan hỷ đuổi bắt những sợi nắng vàng, tất cả những phiền muộn lúc trước đều bay theo gió, bầu trời trong xanh, chỉ cần không suy nghĩ quá nhiều, thì tâm tình cũng chuyển biến tốt lên.


Nhưng có rất nhiều chuyện không thể không đối mặt, những chuyện chưa được giải quyết trước đây cô đều phải nhanh chóng xử lý. Chuyện cô phải làm tiếp theo chính là phải làm thế nào khiến ông nội hắn nhượng 20% số cổ phần của Vạn Thế sang tên Đông Đình Phong.


Bởi vì cô muốn nhanh chóng lấy được tờ giấy ly hôn.
Nhưng đồng thời, cô cũng biết rõ, chuyện này khó khăn vô cùng.


Số cổ phần của Tập đoàn Vạn Thế đã được niêm yết, Đông gia chiếm 70% số cổ phần, 30% còn lại được đầu tư trên thị trường. Về số cổ phần của Đông gia, đã được Đông Lục Phúc chia thành những phần nhỏ cho 3 đứa con trai và hai người con gái: mỗi người con trai giữ 5%, con gái giữ 2,5%; ngoài ra vợ ông giữ 5%, Đông Lục Phúc giữ 35% số cổ phần công ty, 10% còn lại do Đông Diệu Kỳ và Đông Diệu Tuấn giữ.


Trong tất cả những đứa cháu của Đông Lục Phúc, duy nhất chỉ có một mình Đông Đình Phong có được 10% số cổ phần của công ty, chủ yếu là vì hắn được thừa hưởng 5% số cổ phần do ba hắn mất để lại, còn 5% còn lại là số cổ phần hắn có được do lấy Hàn Tịnh. Nếu như hắn có thể lại khiến Đông Lục Phúc nhượng lại 20% cổ phần, như vậy, hắn sẽ trở thành cổ đông lớn nhất của Vạn Thế, điều này đối với tất cả mọi người mà nói, nó giống như một số tài sản khếch sù.


Vấn đề là: Ông nội không thể vô duyên vô cớ lại nhượng số cổ phần kia sang cho Đông Đình Phong, nhất là trong lúc ông còn đang khỏe mạnh như vậy. Còn về phần phân chia tài sản sau khi ông ch.ết, đương nhiên đó sẽ là số cổ phần của hắn.


Nhưng vấn đề then chốt là cô không thể đợi lâu được như vậy.
Hay là cô nên lợi dụng món nợ tình cảm của ông dành cho Hàn Tịnh?
Cái này có chút không từ thủ đoạn, nhưng đây là đường tắt duy nhất giúp cô có thể thoát khỏi thân phận Đông phu nhân.


Trên đường đến nhà tổ Đông gia, cô đã quyết một chuyện:


Cô nhất định phải nhanh chóng rời khỏi Đông gia, quyền nuôi dưỡng Đông Kỳ cô không thể giành được, tuy nói là từ bỏ không giành lấy là một chuyện rất đáng tiếc, nhưng Đông Kỳ là con cháu của Đông gia, cho dù Đông Đình Phong quyết định từ bỏ, thì ông nội hắn cũng không đời nào buông tay.


Cô thấy được, quan hệ của ông nội với Đông Kỳ rất tốt, ông cụ này tuổi tác lớn như vậy, con cháu đều bận rộn, đa số đều không ở bên cạnh, hiện giờ, đời thứ tư của Đông gia chỉ có duy nhất đứa chắt là Đông Kỳ, mà nó lại thông minh như vậy đương nhiên ông vô cùng yêu thích. Tranh giành quyền nuôi dưỡng với một lão đại giới thương nghiệp, đó chắc chắn là một hành vị thiếu khôn ngoan. Trong chuyện này, cô có thể tự mình hiểu lấy.


Vì vậy, cô bắt buộc phải từ bỏ!
Ninh Mẫn ngồi trong phòng khách, một bên vừa thờ ơ không để ý dở quyển tạp chí, một bên vừa nghiên cứu đối sách, trong lòng có chút thất vọng, nếu thật sự ly hôn, cô sẽ phải rời xa Tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ sẽ bị tổn thương, như vậy nó có hận cô không?


Ngay cả nó hận cô, cô cũng phải ly hôn!
Cô suy nghĩ rất lâu, rồi quyết định ra tay từ Đông Lục Phúc.


Sau khi hạ quyết tâm, Ninh Mẫn liếc mắt nhìn Đông Kỳ đang vui đùa với Đông Lục Phúc, đi tới, đứng đó vuốt vuốt mái tóc ngắn, sạch sẽ của Đông Kỳ, trầm tư suy xét thái độ của con trai rồi ôn nhu cười nói:
“Tiểu Kỳ, con ra ngoài chơi đi! Mẹ có chuyện muốn nói với cụ nội!”


Đông Lục Phúc liếc mắt nhìn Ninh Mẫn, mới sáng sớm đã thấy đứa trẻ này trầm tư, tinh thần hốt hoảng, liền gật đầu nói trợ lý giúp:
“Ông Bách, đưa Tiểu Kỳ đi dạo vào vòng đi!”
“Vâng!”
Chú Bách là người thân cận, luôn ở bên Đông Lục Phúc mỉm cười đi tới.


Tiểu Kỳ chớp mắt, ngoan ngoãn đi theo.
Đợi cánh cửa đóng lại, Đông Lục Phúc mới liếc nhìn nha đầu kia: Biểu hiện đã trở nên bình tĩnh, ánh mắt lóe lên vẻ kiên định, cái này khiến ông hơi lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười, dùng ánh mắt cổ vũ nhìn cô, bắt đầu hỏi:


“Nha đầu kia, cháu thất thần từ trưa đến giờ, muốn gì thì mau nói đi!”


Ninh Mẫn ngồi xuống, nhìn về phía Đông Lục Phúc, một lão đại đã lăn trải mấy chục năm trên thương trường, mọi người đều nói Đông Lục Phúc là kẻ khẩu Phật tâm xà, lúc cười nhạt, cũng có thể hiểu rõ một người, đừng nhìn thấy bình thường ông vui vẻ, dễ gần, nhưng thực tế ông rất rõ, ánh mắt cũng rất sắc bén, chỉ cần nhìn vài cái liền biết được tâm tư của người khác.


“Chuyện của cháu và Tống Minh Hạo, ông đã biết rồi đúng không...”
Cô nhẹ nhàng nhắc đến chuyện xấu hổ đó trước mặt ông nội hắn.


Chuyện này, đối với Hàn Tịnh hay là Đông gia mà nói, đều là chuyện vô cùng nhục nhã, nhưng để đạt được mục đích của mình, cô phải bắt đầu từ chuyện này, từ sự day dứt của ông đối với Hàn Tịnh.


Đông Lục Phúc lập tức thôi cười, nhíu cặp lông mày bạc trắng, rút một điếu xì gà ra, đưa lên miệng hút một hơi thật sâu.
Điếu xì gà giống như một đoàn tàu hỏa, đi đến đâu xả khói đến đấy.


Hút xì gà thì không thể hút quá nhanh, có quy tắc, mỗi lần chỉ hút một hơi, để xì gà duy trì được lửa, mới có thể phát huy được mùi thơm, mới có thể cảm nhận được tất cả mùi vị của nó. Nhưng Đông Lục Phúc hút nhanh như vậy, hiển nhiên là tâm trạng rất không ổn.






Truyện liên quan