Chương 87

Nếu như giả thiết này là sự thật thì hắn chắc chắn phải xác định lại tính chất của trò chơi này, để tìm hiểu phạm vi ảnh hưởng của nó, hắn sợ rằng thậm chí nó còn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ Đông gia sau này.
Đông Đình Phong suy nghĩ, gật đầu:


“Vâng, cháu biết! 5 năm trước đã biết rồi!”
Đôi lông mày bạc trắng của Đông Lục Phúc nhất thời vặn lại thành bánh chèo, đập xuống bàn:
“Đông Cẩn Chi, chuyện lớn như vậy tại sao cháu không hề nói với ta? Rốt cuộc trong mắt cháu có còn tồn tại ông già như ta không?”


Đông Đình Phong trầm lặng một chút, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tức giận của ông nội:


“Nói cho ông thì ông sẽ làm gì? Muốn cho anh ta bước vào Đông gia chúng ta, khiến mẹ cháu đau lòng; khiến ông khó chịu, từ nay về sau không thể sống thoải mái; hay là cho Tịnh Tịnh ôm con của cháu gả cho anh ta? Ông nội, ba chuyện này có chuyện nào cháu chưa từng nghĩ qua! Cho nên cháu đã tự mình che giấu tất cả... để ông đuổi anh ta đi...”


Đông Lục Phúc cực kỳ tức giận nhưng không nói lời nào, tiểu tử này đã suy nghĩ đến ba chuyện kia nên quyết định giấu chuyện này, đúng là nó rất biết đạo lý:


Thứ nhất, đứa con trai của ông qua đời, lúc đó con dâu ông Hà ƈúƈ ɦσα vẫn chưa sinh Đông Lôi, nếu như chuyện bị lộ ra rằng con trai ông ngoại tình bên ngoài lại còn có con trai, như vậy sẽ là một đả kích rất lớn đối với ƈúƈ ɦσα.


available on google playdownload on app store


Xét về huyết thống, nếu nhất quyết đem đứa trẻ kia về nhà thì làm sao ƈúƈ ɦσα có thể đồng ý?
Thứ hai, trong lòng ông cũng cảm thấy khó chịu.


Bởi vì đích thân ông là người biên đạo ra vở kịch để hủy hoại Hàn Tịnh và tiền đồ một đứa cháu khác của ông, nếu ông biết được sự thật, nhất định sẽ không chịu nổi!
Giấu đi như vậy ông sẽ không cần phải dằn vặt bản thân.


Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất: Hàn Tịnh đang mang thai đứa con của Đình Phong thì làm sao có thể gả cho một đứa cháu khác không được công nhận chứ?
Chuyện vỡ nở ra, Đông gia sẽ phải đối mặt với những tai tiếng...
“Nhưng, cháu che giấu như vậy thì có ích sao?”


Đông Lục Phúc thở dài nhìn, mi tâm vẫn nhíu chặt giống như vùng đất khô cằn, lộ ra những vết nứt, sâu thẳm.
“Có!”
Đông Đình Phong gật đầu, bước đến đỡ ông nội ngồi xuống, rồi rót một chén trà nóng cho ông hạ hỏa, từ từ nói:


“Thời gian có thể lắng đọng tất cả, cũng có thể xoa dịu tất cả.”
“Là ý gì?”
Có giọng nói bên ngoài.


“6 năm nay khiến cháu lí giải được rất nhiều chuyện, còn từ những di vật của ba cháu phát hiện ra một bí mật kinh hãi. Ông nội, xin ông cứ làm theo kế hoạch của cháu, thời điểm thích hợp, cháu sẽ nói rõ với ông quyết định của cháu 6 năm trước là đúng hay sai!”


Đông Lục Phúc cắn răng, ánh mắt giống như ăn thịt người, tên tiểu tử đáng ch.ết này, trong hồ lô của nó rốt cuộc đựng thuốc gì?
Sau khi con trai ông mất vẫn còn để lại bí mật sao?
Vậy nó là bí mật thế nào?


Nhìn tiểu tử này thần thần bí bí như vậy thì bí mật này chắc chắn không phải bình thường!
“Đông Cẩn Chi, mẹ kiếp, cháu nói rõ cho ta xem nào!”
Đông Lục Phúc trầm giọng ra lệnh.
Ông sống hơn nửa đời người nhưng chưa từng gặp qua người nào khó dây như đứa cháu này.


Nó còn lên kế hoạch từ 6 năm trước? Rốt cuộc nó đang nghĩ gì?
“Ông nội, thiên cơ bất khả lộ. Còn nữa, về chuyện này, tốt nhất ông không nên nói với người khác, nó có thể trực tiếp ảnh hưởng đến kế hoạch mà cháu dày công sắp đặt.”
Đông Đình Phong không vì vậy mà bị uy hϊế͙p͙.


“Ai, được rồi, được rồi, vậy cháu nói xem, theo kế hoạch của cháu thì tiếp theo ta nên giải quyết chuyện này như thế nào?”


Đứa cháu này hầu hết là do ông và vợ mình nuôi dưỡng, nhớ lại ngày trước, cơ thể ông vẫn khỏe mạnh, cường tráng, tan làm trở về nhà, việc đầu tiên là tìm đứa trẻ này. Lúc nó còn nhỏ, ông đã bắt đầu dạy nó những chuyện liên quan đến thương trường, có khi còn trực tiếp mang đến công ty dạy dỗ.


Không ai có thể biết, những quyết định liên quan đến vận mệnh công ty đều đến từ tiểu tử này.
Đương nhiên, lúc đó hắn còn nhỏ, suy nghĩ chưa được chu toàn, nhưng những mặt không chu toàn, Đông Lục Phúc sẽ nhắc nhở cho hắn để hắn cải thiện mình.


Mọi thứ cứ như thế tốt dần lên và cuối cùng tạo ra một kẻ bụng đầy mưu cơ, tính toán, lòng dạ sâu xa, không ai có thể đoán được như hắn.


Sống với hắn nhiều năm như vậy nhưng tính cách của hắn như thế nào, thật sự ông cũng không rõ lắm: Tiểu tử này quyết định làm một chuyện, thì bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản được, muốn hắn nói với ông thì chỉ một chữ: khó, nên chi bằng cứ thuận theo, yên lặng theo dõi diễn biến, rồi từ từ nghiên cứu kế sách.


Ánh mắt liếc qua của Đông Lục Phúc mang theo vẻ tán thưởng, trong đời cháu này của ông, ông thích nhất chính là Đình Phong và Minh Hạo, nhưng Tống Minh Hạo làm ra chuyện đại loạn như vậy, nếu so sánh thì đứa cháu đích tôn này của ông lại cao hơn một bậc.


Đông Đình Phong biết ông nội sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, nhưng không trả lời mà hỏi lại:
“Lão Giang gọi đến như vậy là có ý gì? Ông ta đã nói gì với ông?”
Lúc nhắc đến Giang Đạt, hắn dùng “kính ngữ”, dù thế nào đi nữa thì người này cũng cùng thời với ông nội hắn.


Đông Lục Phúc lau miệng, khuôn mặt lộ ra vẻ ghét bỏ:


“Con rùa già Giang Đạt đó nói: Thôi Tán là con trai của Diệu Hoa và Thường Hoan, nếu như Đông gia chúng ta vẫn làm khó cho đứa cháu này, đến lúc đó ông ta làm lớn chuyện 6 năm trước, cháu cưỡng đoạt người yêu của em trái, sau đó còn buộc em trai phải bỏ đi...”


Nếu như chuyện này bị đồn ra ngoài, hình ảnh của Đông Đình Phong trong mắt mọi người sẽ xuống dốc không phanh, hình ảnh tốt đẹp của Đông gia trong mắt cả nước cũng sẽ bị bôi nhọ, có thể còn ảnh hưởng trực tiếp đến cổ phiếu của Vạn Thế.


Nó giống như quả bom hẹn giờ, một khi cho nổ thì không ai có thể ngăn lại được, và nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến Vạn Thế.
Giang gia và Đông gia xưa nay vốn là kẻ thù, nếu như bọn họ muốn mượn cớ này đả kích Đông gia thì cũng không có gì khó hiểu.


Nhưng diều Đông Đình Phong không hiểu là: tại sao Giang gia lại nhẫn nhịn sau 6 năm mới giúp mẹ con Thôi Tán đòi lại công đạo?
“Lão Giang đó rốt cuộc có mục đích gì?”
Đại não nhanh chóng hoạt động, Đông Đình Phong lại hỏi tiếp:


“Có phải ông ta muốn Thôi Tán về nhận tổ tiên đúng không?”
“Ừ!”
Đông Lục Phúc gật đầu: “Tên thất phu đó biết rằng, nhận hay không nhận, đối với Đông gia mà nói, đều là chuyện không tốt.”
“Vậy hãy để cho anh ta nhận đi!”


Không hề chần chừ, Đông Đình Phong nhẹ nhàng nói ra câu trả lời.


Đông Lục Phúc kinh ngạc, mi tâm nhíu chặt, hoài nghi, ngữ khí này của cháu trai mình quả thật rất sảng khoái, không giống như đó là chuyện xấu, cho tới bây giờ mọi chuyện vẫn nằm trong dự tính của hắn, vậy nên ông không cần ngạc nhiên, chỉ cần thuận theo.


“Thế nào? Cháu cam tâm tình nguyện tiếp nhận đứa em cùng cha khác mẹ này?”
Ông cho rằng Đông Đình Phong sẽ phản đối đến cuối, như vậy mới là phản ứng bình thường.


Thôi Tán trở về, không chỉ làm tổn thương ƈúƈ ɦσα, khiến sự thủ tiết của bà suốt 20 năm nay trở thành trò cười, hơn nữa ông còn phải nhượng một số cổ phần cho Thôi Tán. Bởi vì, chỉ cần là con cháu của Đông gia, một khi nhận tổ tiên, về tình về lý, người làm ông nội như ông phải để lại cho anh ta một chút cổ phần.


Hơn nữa, một khi Thôi Tán trở về, dựa vào quan hệ của đứa trẻ này với Hàn Tịnh, Đông gia không phải sẽ xảy ra đại loạn sao...


Đúng rồi, Tịnh Tịnh muốn ly hôn, có khả năng sẽ không giữ được, như vậy mọi chuyện càng trở nên tồi tệ. Không bị hôn nhân ràng buộc, thì bất cứ kẻ nào cũng có thể theo đuổi Tịnh Tịnh, Thôi Tán cũng vậy. Đến lúc đó, nếu cô và Thôi Tán nối lại tình xưa, hai người ở bên nhau, vậy mặt mũi Đông gia biết để đi đâu.


Đông Lục Phúc vừa nghĩ đến chuyện này đã đau đầu, ông thật sự không hiểu, đứa cháu trai này tại sao lại phản ứng bình tĩnh như vậy?
“Đúng! Anh ta cũng được xem là một nhân tài. Chỉ cần dùng tốt sẽ có lợi cho Vạn Thế.”


Đông Đình Phong nở nụ cười đẹp đẽ, nụ cười đó lộ ra sự thâm sâu, không thể đoán được, câu nói cũng sâu xa:


“Về phần mẹ cháu, ông đừng lo, cháu sẽ thuyết phục bà ấy, không để bà ấy làm loạn. Ông cũng đừng hỏi cháu nguyên nhân, tóm lại, chỉ cần ông phối hợp với cháu, để cháu có thể sắp xếp ổn thỏa chuyện này! Thì cháu nhất định sẽ cho ông một đáp án hài lòng.”


Ngữ khí này, trong sự bình tĩnh còn lộ ra một loại ngông cuồng.
Dưới sự ngông cuồng này dường như đang che giấu một cạm bẫy. Mà hắn là người tạo ra cái bẫy này, đang tự tin ngồi đợi con mồi xa lưới.


Đông Lục Phúc thật sự muốn bổ đầu tên tiểu tử này ra, để xem xem trong đầu hắn chứa những cái gì:


“Tiểu tử thối, ngay cả ông nội cháu cũng dám gạt đúng không? Cháu không định nói cho ta tiếp theo phải làm gì sao? Người Trung Quốc có câu: “Ba tên phó tướng hợp vào có thể đấu lại một Gia Cát Lượng”. Hay câu: Gừng càng già càng cay. Ông nội cháu chưa già đến mức hồ đồ, mà cháu phải lo ngại không muốn thảo luận kế sách với ta? Có thể ta sẽ giúp cháu kiểm định và cải thiện những thiếu sót trong kế hoạch của cháu!”


Ông lộ vẻ tức giận cầm cây gậy chọc chọc vào đầu hắn, rất muốn dụ hắn nói ra mọi chuyện.


Nhớ năm dó, ông cũng là người tinh anh, nhưng bây giờ đã già rồi, không còn xem là trẻ trung gì, nhưng thật sự trong lòng bị chọc khiến ngứa ngáy. Đồng thời, ông cũng rất tự hào: Đứa cháu đích tôn này của ông xuất sắc như vậy, ngẫm lại, người ch.ết cũng có thể an ủi.


“Ông nội, càng nhiều người biết, hiệu quả càng kém.”
Ngừng lại một lúc, hắn bình tĩnh nói ra một câu kinh thiên động địa:
“Bởi vì trong Đông gia chúng ta có nội gián!”


Đông Lục Phúc có chút kinh ngạc, ánh mắt cũng sâu thêm mấy phần, một Tống Minh Hạo có thể tránh được tất cả tai mắt của mọi người, 6 năm trước quấy nhiễu Tịnh Tịnh, nó đã đủ để chứng minh điều hắn nói là sự thật.
Hơn nữa, nội gián khẳng định không chỉ có một người.


“Được, chuyện này đều do cháu toàn quyền xử lí! Ông sẽ đứng ngoài quan sát, nếu cần cháu có thể sai khiến bất cứ lúc nào!”
“Cảm ơn ông!”
Hai ông cháu cứ như vậy đạt được ước định vén tấm màn đang được che giấu trong Đông gia.


Nhận tổ quy tông, âm mưu này đã bắt đầu mở màn rồi!
Trong thời gian tới, sóng gió sẽ đổ xuống Đông gia!
***
Ngoài cửa, Đông Lôi đang nhìn Hàn Tịnh kéo cháu trai xuống lầu, không nói lời nào, đứng yên hét to một tiếng:


“Chú Bách, dẫn Tiểu Kỳ đi, Hàn Tịnh, Kiều Sâm, tôi có chuyện muốn nói với hai người...”
Cô cố gắng nén cơn giận không để nó bộc phát trước mặt Đông Kỳ.
Chú Bách lập tức từ căn phòng khác đi ra, liếc nhìn biểu hiện của ba người.


Vừa nãy, cậu Sâm ở ngoài ôm thiếu phu nhân, cảnh này ông đều nhìn thấy, cũng biết hai vị này có quá khứ mập mờ không rõ.


6 năm trước, ông tận mắt chứng kiến đại thiếu và Kiều thiếu, hai người bạn tốt của nhau, đánh nhau một trận. Chỉ là đại thiếu không đem chuyện này nói cho lão thái gia, cho nên đến tận bây giờ, lão thái gia vẫn chẳng hay biết gì.


6 năm sau, quan hệ của bọn họ lại càng thêm phức tạp. Nếu thật sự có dây dưa thì phải làm sao?
“Tại sao cháu phải đi? Mọi người nói chuyện cháu không thể nghe được sao? Cô sáu, cô làm gì mà giận dữ như vậy. Đừng giận dữ với mẹ cháu, mẹ cháu đâu có chọc cô!”


Đông Kỳ thật sự nghĩ không thông, bình thường cô sáu ôn nhu như vậy, tại sao gặp mẹ cậu lại trở nên hung dữ như muốn giết người?
Cậu ôm lấy chân mẹ, rồi đứng trước ra dáng nam tử hán muốn bảo vệ mẹ mình.


Đông Lôi nhìn thấy càng thêm tức giận: Tên tiểu tử này thật sự cô không quen, mấy năm nay, cô chăm sóc nó nhiều hơn rất nhiều so với mẹ nó: Lần đầu tiên gọi ba nó là do cô dạy; lần đầu tiên nó bị bệnh là cô chăm sóc; lần đầu tiên nó bước đi là do cô dắt; lần đầu tiên đến khu vui chơi giải trí là cô mang nó đi; ngày đầu tiên đi học là cô cùng ba nó đưa đi...


Quan hệ của hai người rất tốt, nhưng tên tiểu tử kia vừa nhìn thấy bà mẹ vô tâm của nó liền coi cô là kẻ thù.
Hàn Tịnh vừa quay lại đã phá vỡ mọi công lao của cô.
“Đông Kỳ, cháu câm miệng cho ta. Người lớn nói chuyện, trẻ con ra bên ngoài đợi!”
Cô tức giận xụ mặt xuống quát một tiếng.


Đông Kỳ gạt gạt chiếc cằm nhỏ:
“Không!”
“Cháu như vậy là đang bảo vệ người mẹ từ khi sinh cháu ra không hề hỏi han đến cháu một tiếng sao. Đông Kỳ... Tên tiểu tử vô tâm cháu... Chú Bách, đưa Tiểu Kỳ đi...”
Tiểu quỷ này hành động như vậy chẳng khác nào con dao đâm vào tim cô.


“Không, cháu không đi, cháu không đi!”
Đông Kỳ rất yêu quý cô mình, thấy cô quát lên với mình khiến cậu có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn kiên định không đi để bảo vệ mẹ.


Điều này khiến Ninh Mẫn cực kỳ cảm động, cúi đầy ôm chặt lấy bảo bối, đối với đứa trẻ này, cô rất yêu quý, giây phút này cô thật sự hận chính mình không phải là mẹ ruột của nó, nếu là mẹ ruột thì cô có thể đường hoàng tranh quyền nuôi dưỡng với bọn họ...


Cô thở dài một tiếng, quay đầu nhìn Đông Lôi đang tức giận kia:
“Tôi với cô không có chuyện gì để nói cả!”
Sau đó xoay người xuống lầu, cô không muốn dính dáng bất cứ điều gì đến cặp vợ chồng sắp cưới này.
“Cô đứng lại cho tôi!”


Đông Lôi giận dữ khi bị coi thường, muốn chặn người phụ nữ này lại.
Trong lòng cô thật sự khó chịu đến mức hoảng loạn, bị một lớn một bé đả kích, nếu không phát tiết một chút, cô sợ rằng chính mình sẽ phát điên mất.


“Đủ rồi, Lôi Lôi, trước mặt Tiểu Kỳ em hãy nhịn chút đi... Đi theo anh... em nói có chuyện muốn nói với anh...”
Kiều Sâm xông tới, kéo Đông Lôi ra ngoài.


“Anh buông tôi ra, Kiều Sâm, tên đạo đức giả nhà anh, trong buổi đính ước anh đã nói gì... Một năm nay, anh đối với tôi thế nào, hôm nay, nếu không nói rõ, chúng ta sẽ đường ai nấy đi. Tôi sẽ không giống như anh trai tôi, anh hãy nói đi, trước mặt Hàn Tịnh hãy nói hết một lần... Anh làm gì mà kéo tôi vậy, tôi không đi...”


Tiếng kêu la dần dần xa dần.
Trên chiếc thảm đỏ dưới lầu, Đông Kỳ nghiêng đầu, khuôn mặt nghi vấn hỏi mẹ:
“Mẹ, tại sao cô chú lại cãi nhau?”
Trong lúc nói chuyện, cặp mắt to tròn kia chớp chớp không hiểu gì!
Những mâu thuẫn trong thế giới người lớn thì một đứa trẻ 5 tuổi sao có thể hiểu được!


Ninh Mẫn suy nghĩ, mỉm cười, hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia:


“À, chú Sâm con chỉ nhớ mua quà cho con, nhưng lại quên không mua cho cô con, vì vậy cô con mới tức giận, muốn đến đòi quà, nên nhờ mẹ làm nhân chứng. Con nói xem, chuyện như vậy chúng ta có nên tham gia không? Chuyện vợ chồng bọn họ thì hãy để bọn họ tự giải quyết. Chúng ta đi chơi đi!”


“Mẹ, con không phải đứa trẻ 3 tuổi!”
Đông Kỳ lập tức cau mày, nghiêm túc nhắc nhở.
“Đúng, đúng, đúng, Kỳ Kỳ nhà chúng ta sắp 6 tuổi rồi. Là tiểu đại nhân rồi!”


Cô cười, tên tiểu quỷ này thật sự thích lo chuyện bao đồng. Nhưng mâu thuẫn giữa bọn họ cô không cách nào nói rõ cho nó hiểu.
Đông Kỳ liếc mắt nhìn, hứ, mẹ lại đang lừa cậu.
Cô Lôi không thể vì thiếu quà mà tức giận được!


Trước mặt một người phụ nữ khác mà tức giận chỉ có một nguyên nhân, người đàn ông của cô ấy thích người phụ nữ kia, nên cô ấy mới ghen mà tức giận.
Cũng giống như sáng nay, mẹ vì bà trẻ mà tức giận.
Chẳng lẽ, chú Sâm lại thích mẹ?


Tiểu tử kia suy nghĩ, rồi quay sang quan sát mẹ, so với cô Lôi, quả thật mẹ đẹp hơn, cũng hấp dẫn hơn!
A, ba, không phải ba nói trên đời này không có thứ gì ba không giải quyết được sao?
Nhất định phải khiến mẹ nguyện chung tình với ba mới được.
Ngàn vạn lần không được ly hôn!


Tuổi thơ có ba mẹ ở bên mới là hạnh phúc nhất.
***


Đến lúc Ninh Mẫn và Đông Kỳ xuống nhà thì đã đến giờ cơm tối, Kiều Sâm không ở lại ăn cơm, nghe nói, anh ta nhận được điện thoại khẩn phải quay lại bệnh viện gấp, nên đã vội vàng rời đi, ngũ cô cô ngủ một giấc rồi chạy ra ngoài, Đông phu nhân Hà ƈúƈ ɦσα đã trở về nhưng chẳng biết nguyên nhân gì, bà ta không ăn cơm. Đông Lôi cũng không đến, chắc có lẽ vì không muốn gặp cô.


Trên bàn ăn chỉ có sáu người: Đông Lục Phúc, Đông Đình Phong, Ninh Mẫn, Đông Kỳ, cả lục thúc và thất thúc.
Lúc ăn cơm, lục thúc, Đông Diệu Kỳ, thất thúc, Đông Diệu Tuấn còn nói chuyện với Tiểu Kỳ, đứa trẻ này vừa hỏi vừa trả lời khiến bầu không khí đặc biệt tốt.


Sự tồn tại của tiểu tử này có thể khiến toàn bộ Đông gia ngập trần tiếng cười: Nhìn nụ cười trong sáng, đầy sức sống của đứa trẻ kia có thể khiến bọn họ gột sạch hết những bụi trần trong cuộc sống.


Tiệc rượu chưa được bao nhiêu, lục thúc Đông Diệu Kỳ buông ly rượu xuống, chuyển sang chủ đề chính, hỏi Đông Lục Phúc:


“Chú, chú thật sự không thể tha cho Minh Hạo một lần sao? Nếu bị bỏ tù thì cuộc đời đứa trẻ đó coi như chấm hết. Hai nhà Tống, Đông cũng có thể trở thành kẻ thù. Như vậy thật không tốt. Còn nữa, chuyện Thôi Tán nhận tổ quy tông, chú làm như vậy có thỏa đáng không? Đây có khác nào con dao đâm vào chị dâu cả? Con cháu như vậy, chú muốn nhận lại, chỉ sợ Đông gia chúng ta phải chịu sóng gió!”


Ninh Mẫn đang uống canh, cũng không để ý họ nói gì, nhưng câu này, Đông Diệu Kỳ nói cực kỳ rõ, hại cô thiếu chút nữa phun ngay ngụm canh trong miệng ra, tâm trạng có chút giật mình.


Cô vẫn cho rằng, Thôi Tán căn hận Đông gia nhất định không chỉ vì bị Đông Đình Phong cướp mất người phụ nữ của mình, nhưng không hề nghĩ tới sau chuyện này lại có nội tình phức tạp như vậy: Đột nhiên anh ta lại là con riêng của đứa con trưởng Đông gia, Đông Diệu Hoa!


Chẳng trách, Hà ƈúƈ ɦσα về nhà cũng không đến ăn cơm; chẳng trách lúc cô và Thôi Tán cùng xuất hiện trong bữa tiệc của Y gia, Hà ƈúƈ ɦσα lại giận dữ như vậy; chẳng trách lúc Thôi Tán nhìn thấy Hà ƈúƈ ɦσα thì ngữ khí lại kỳ lạ như vậy; chẳng trách người đàn ông ấy nói rằng Đông gia thiếu nợ anh ta... 6 năm trước, Đông Đình Phong lại còn cưỡng bức rồi lấy em dâu?


Oh my god, cái ân oán này sao lại lớn như vậy?
Cô nhịn lúc lâu, mới dùng tay che miệng, cô nuốt ngụm canh xuống!
Bên cạnh, Đông Đình Phong liếc mắt nhìn cô, chính xác là, ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
“Mẹ, mẹ ăn từ từ, con đâu có tranh của mẹ...”


Tiểu Kỳ ngồi giữa Đông Đình Phong và Ninh Mẫn bò dậy, ra vẻ tiểu đại nhân vỗ lưng cho cô, khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Nếu là con trai của ba cháu, trở về Đông gia là chuyện nên làm!”
Đông Đình Phong thong thả nói ra một câu, lại càng khiến cô thêm sặc!


Đứa con trưởng đột nhiên lại cho phép đứa con hoang của bố mình nhận tổ quy tông?


Cả Đông Diệu Kỳ và Đông Diệu Tuấn đều kinh ngạc, bọn họ nghĩ đứa cháu trưởng này sẽ tìm mọi cách ngăn cản, để giữ sự tôn nghiêm cho mẹ hắn, cũng như vị trí của hắn trong tập đoàn, nhưng tại sao đột nhiên hắn lại đồng ý?
Như vậy là đều đồng ý sao?


Thôi Tán vào Đông gia, thì chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, chẳng phải là sẽ tạo điều kiện cho cháu dâu muốn ly hôn sao?






Truyện liên quan