Chương 89

“Banh!”
Cả bộ đựng trà bay xuống đất, người phụ nữ kia đứng phắt dậy, đáy mắt hiện lên tầng tầng băng lãnh, tức giận:
“Không phải nói đã nhìn thấy cô ta lên máy bay sao? Ngay cả sở điều tr.a cũng nói rằng cô ta trên chuyến bay đó. Tại sao đột nhiên ngươi lại bảo không phải. Hả?”


Mùa đông năm nay, thời tiết Quỳnh Thành đặc biệt lạnh, người đàn ông này từ ngoài vào, toàn thân đã lạnh cóng, tuy rằng trong phòng có hệ thống lò sưởi, nhưng mắt anh ta trợn ngược lên, cảm tưởng như mình bị đưa vào hầm băng.
Anh ta run rẩy, một lúc lâu sau mới nhắm mắt nặn ra một câu:


“Trên máy bay là người khác!”
“Sao có thể như vậy được?”
Người phụ nữ kia cao giọng, khuôn mặt như sương lạnh: “Tài liệu hình ảnh đó ta cũng xem qua!”


Anh ta cũng có xem, cũng chính bởi như vậy mới nhận định như trước đây. Nhưng kết quả, anh ta đã sai lầm. Đây là chuyện chưa từng xảy ra kể từ khi anh ta làm việc.
Ai, anh ta chỉ có thể sửa lại:
“Đó không phải Ninh Mẫn! Mà chỉ là người có tướng mạo giống Ninh Mẫn!”


Nữ nhân cau mày giống như cho rằng anh ta đang nói đùa:
“Trên đời này sao có thể có hai người giống nhau như đúc được!”
Người đàn ông lập tức đáp:


“Có, giống như chị em song sinh. Rất nhiều cặp chị em song sinh sau khi lớn lên tướng mạo giống nhau, đến nỗi ngay cả người nhà cũng không nhận ra bọn họ ai vào ai! Huống chi là người ngoài!”
Trên bàn, nước từ trong chén trà đổ ra, chảy đầy khắp bàn, từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt đất.


available on google playdownload on app store


Người phụ nữ một lần nữa ngồi xuống, vừa lấy khắn lau sạch những vệt nước trên bàn, vừa trầm trầm vặn lại:


“Được, cứ xem như trời đời này, Ninh Mẫn thật sự có chị em song sinh. Hai chị em từ nhỏ đã thất lạc này, tại sao có thể cùng lúc xuất hiện như vậy, trong cùng một ngày, cùng xuất hiện tại sân bay Hoa Châu, rồi lại còn mặc một bộ quần áo giống nhau, đẩy một đống hành lý giống nhau, đăng ký cùng một chuyến bay sao? Trên tài liệu cho thấy, người lên máy bay là Chương Giai Khởi. Căn cứ theo những thông tin của chúng ta cho thấy, đây là thân phận do chính Đệ nhất thiếu ngụy tạo cho cô ta trốn thoát. Ta xin ngươi hãy động não một chút đi, nếu người phụ nữ đó không phải Ninh Mẫn, như vậy, người phụ nữ xa lạ kia tại sao lại có cơ hội cầm vé máy bay của Ninh Mẫn để lên chuyến bay đó chứ?”


“Đây chính là điều tôi muốn nói tiếp theo. Phu nhân, đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, mà đằng sau nhất định có người sắp đặt, cố ý hoán đổi thân phận của bọn họ giống nhau, giúp Ninh Mẫn trốn thoát thành công.”


Người phụ nữ kia lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt đầy tia đáng sợ, giống như đã nhúng qua băng vậy:
“Hoán đổi thân phận, giúp cô ta trốn thoát? Đây là chuyện cơ mật, vậy ai có thể biết được?”


Nói đến mấy chữ cuối thanh âm đột nhiên sắc bén lạ lùng, căn phòng tĩnh mịch, lại càng tăng lên vẻ u ám trong lời nói của cô ta.
Huyệt thái dương người đàn ông kia không cầm được nhảy lên:
“Việc này, tôi vẫn chưa tr.a được!”
Cho nên anh ta mới đau đầu.


“Ninh Mẫn hiện tại đang ở đâu? Mất tích sao? Hoắc Khải Hàng có phát hiện manh mối nào trong này không?”
Đây chính là điều mà cô ta lo sợ nhất lúc này.


“Không có! Hoắc Khải Hàng vẫn luôn cho rằng Ninh Mẫn đã ch.ết trong sự cố máy bay ấy. Gần đây, tinh thần anh ta có chút ủ rũ. Còn về phần Ninh Mẫn, tôi đã điều tr.a ra được chỗ ở hiện tại của cô ta.”
“Ở đâu?”
“Đông gia, Ba Thành!”


Nữ nhân kia ngẩn người, giống như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.


Lão nhị Đông gia, Ba Thành, trong chính phủ đảm nhận chức vị quan trọng, Đông gia đã có lịch sử hàng trăm năm, giàu có một phương, trong giới thương nghiệp có ảnh hưởng hết sức lớn. Quan trọng là, Đông gia và Ninh gia hoàn toàn không có quan hệ họ hàng gì, nếu như nói Ninh Mẫn mất tích là tay chân bí mật của Đông lão gia, thì cũng không có căn cứ.


Nam nhân kia nhìn thấy người phụ nữ đang nghi hoặc, lại tiếp tục giải thích:
“Đứa cháu trưởng của Đông gia, Đông Đình Phong, 6 năm trước có cưới một phu nhân tầm thường, chuyện này người cũng nghe nói đúng không?”
Nữ nhân kia gật đầu:


“Đúng vậy. Nghe nói là bị Đông Lục Phúc ép lấy. Quan hệ vợ chồng hai người đó không tốt. Mấy năm nay, Đông Đình Phong vẫn luôn dính vào mấy vụ tai tiếng ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Cái này chẳng lẽ có liên quan với Đông Đình Phong?”


“Có quan hệ với phu nhân hắn! Phu nhân hắn họ Hàn, tên Hàn Tịnh. Nha đầu này có tướng mạo giống lột Ninh Mẫn. Hiện tại, Ninh Mẫn đang giả danh người này trở thành phu nhân của Đông Đình Phong! Người lên máy bay hôm đó là Hàn Tịnh.”


Nữ nhân kia một lần nữa ngẩn người, thật sự không nghĩ tới sự việc lại có nhiều tình tiết kịch tính như vậy.
“Đông gia có biết chuyện này không?”
Đầu đột nhiên đau nhói, sự việc phát triển đã nằm ngoài sự kiểm soát của bọn họ, trong lòng cô ta đột nhiên vô cùng hỗn loạn.


“Hẳn là không rõ, theo điều tr.a của chúng tôi, ngày xảy ra sự cố máy bay, Đông gia đã cử vệ sĩ đến sân bay. Có một người phụ nữ đi ra từ nhà vệ sinh. Nhưng có thể vệ sĩ của bọn họ đã nhầm Ninh Mẫn là Hàn Tịnh nên đã đưa về. Sau đó, cô ta bị bắt lên chuyên cơ đưa về Ba Thành! Hiện tại, tôi không cách nào tr.a rõ được một chuyện, liệu phu nhân của Đông Đình Phong có phải bị người khác lợi dụng làm kẻ ch.ết thay hay không... Căn cứ theo điều tra, Hàn Tịnh 5 năm trước hóa điên, mất năm này vẫn luôn tĩnh dưỡng, nên trạng thái tinh thần có thể có vấn đề... Cho nên vẫn luôn bị nhốt ở trong biệt thự ở Hoa Châu...”


“Không đúng!”
Người phụ nữ kia lắc đầu: “Nếu như chỉ là vệ sĩ của Đông gia nhầm lẫn, vậy tại sao Hàn Tịnh lại cầm vé máy bay với cái tên giả là Chương Giai Khởi, cô ta lấy được nó từ đâu?”


Theo lý thuyết mà nói, phu nhân Đông đại thiếu muốn ngồi máy bay, thì cô ta nên dùng tên mình mới đúng. Cho nên không có khả năng xuất hiện tình huống như vậy.
“Rất rõ ràng, có người đang thao túng chuyện này!”
Tệ hơn là, bọn họ thật sự không biết đó là ai.


Người phụ nữ kia cũng trầm tư theo, chuyện này thực sự quá quỷ dị, rốt cuộc ai là người đã mưu tính tất cả chuyện này?
Cô ta đi qua đi lại, tâm tình loạn hết cả lên.
“Phu nhân, tiếp theo chúng tôi phải làm gì? Tai họa này nếu như không diệt trừ, sớm muộn gì cũng gây rắc rối.”


Anh ta cho rằng người phụ nữ lòng dạ độc ác trước mặt này tuyệt đối sẽ không bó tay đứng nhìn.
Thực tế là, bọn họ cũng không thể dừng lại được nữa, chỉ cần Ninh Mẫn còn sống thì những ngày tiếp theo của bọn họ cũng giống như bị dao kề vào cổ, ăn không ngon ngủ không yên.


Nhất định phải bắt được Ninh Mẫn và cả người đứng đằng sau cô thao túng, như vậy bọn họ mới sống yên ổn được.
“Phải diệt trừ. Phái hai tay súng bắn tỉa tinh nhuệ đi!”
“Rõ!”
“Nhớ kỹ, nếu lần này lại gây rắc rối cho ta thì sau này không được phép gặp ta!”


Thanh âm băng lãnh, câu nói nồng nặc mùi cảnh cáo.
“Rõ!”
***
Lúc đó, Ninh Mẫn đang ở nhà tổ Đông gia liên tục hắt xì, sống lưng có cảm giác lạnh buốt, là bởi vì chiếc chăn tối qua đắp quá mỏng, hệ thống sưởi không đủ ấm, hay nước tắm nóng quá, sao cô lại cảm thấy lạnh như vậy?


Tối qua, Ninh Mẫn và Đông Đình Phong ở lại nhà tổ, Đông Đình Phong không có ngủ, khi hắn từ ngoài trở về, Ninh Mẫn đã dỗ Đông Kỳ ngủ ngay trên chiếc giường lớn trước khi kết hôn của hắn.


Hắn vừa mở cửa vào, liền chạy đến hôn một cái lên mặt Tiểu Kỳ, rồi ngồi đó rất lâu ngắm con trai. Nói con trai hắn đẹp nhưng cũng không cần nhìn không chớp mắt như vậy, trên mặt lại không có biểu hiện như vậy.


Cô ở bên cạnh xem xét một lúc mới phát hiện hắn đang trầm tư suy nghĩ, cũng không biết đang tính toán cái gì. Con ngươi đen kịt đó lóe lên khiến người khác không tài nào đọc được suy nghĩ trong đó.
“Tôi và Kỳ Kỳ ở lại chỗ này. Không về vườn Tử Kinh nữa!”


Cô đi lên trước, triệu hội linh hồn đang bay đi tận đâu của hắn về.
Hắn hoàn hồn, nhíu mày, liếc nhìn chiếc giường, cảm thấy như có chuyện lạ nói:
“Ba người ngủ sẽ rất chật.”


Cô nhịn không được muốn trừng mắt nhìn hắn: Người đàn ông này đang dùng hết sự trong sáng để chửi mắng cô đúng không?
“Anh có vườn Tử Kinh, vậy hãy quay về đó mà ngủ!”
Hắn nghiêm túc nói:


“Không được. Ta đã uống rượu nên không thể lái xe. Trời lạnh như vậy lẽ nào cô bắt ta bảo tài xe đưa ta về? Mà ở đây đâu phải không có giường!”
Nhưng cuối cùng, hắn cũng không ngủ, An Na vừa gọi điện, hắn lập tức chạy đến bệnh viện. Cả đêm không về. 


Điều này đối với cô mà nói, trái lại là một chuyện tốt.
Chỉ là đêm đó, cô ngủ không được, tai nạn trước đây trải qua giống như cơn ác mộng, ý nghĩ cứ lặp đi lặp lại, thảm cảnh người cộng sự Hòa Bình ch.ết oan cứ quay quẩn trong đầu cô.


“Nhớ rõ, đừng điều tr.a nữa, sẽ khiến nhiều người phải ch.ết. Hãy tìm một chỗ mai danh ẩn tích... Vòng xoáy này quá bẩn, quá hỗn loạn, quá đen tối, đừng dính vào nữa, hãy trốn thật xa, thì cô mới có được những ngày tốt đẹp... Cô cũng đừng đi đón Vãn Nhi. Như vậy sẽ lộ mất hành tung. Mẫn Mẫn, mạng này của cô là do tôi cứu, vậy nên tôi muốn cô phải tiếp tục sống, hãy thay tôi tiếp tục sống...”


Đây là những lời trăng trối cuối cùng của Hòa Bình!
Tiểu tử đó 10 năm trước nhờ đánh nhau mà trở thành bạn của cô, tình bạn đẹp đẽ của cô đã ch.ết, ch.ết trong vòng tay của cô, nhưng đến ch.ết vẫn lo lắng cho sự an nguy của cô.
Lần đó, bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ.


Lần đó, nhiệm vụ của bọn họ thất bại, các thành viên trong tổ chức, từng người, từng người một ch.ết đi, chỉ bởi vì cô biết quá nhiều chuyện không nên biết. Cho nên có người đã cố ý tạo ra chuyện này. Sáu thành viên tinh anh đều ch.ết thảm. Chỉ độc nhất mình cô còn sống, nhưng thiếu chút nữa mất mạng trong sự cố máy bay đó.


Lần đó, ôm lấy Hòa Bình, cảm nhận cơ thể anh trong vòng tay mình từng chút, từng chút một lạnh đi, rồi hoàn toàn biến mất, đối mặt với người ch.ết, lần đầu tiên cô khóc như vậy.
Cô đã đồng ý, cô phải sống tốt.
Cô đã đồng ý, cô không điều tr.a nữa.


Thế nhưng vì sao cô mới thoát khỏi tai họa này thì hiện tại lại vướng vào ân oán của một gia tộc khác?
Mấy tháng nay, không hiểu vận may của cô đã bay đâu mất, chỉ toàn những chuyện đen đủi xảy đến, từng chút từng chút thay đổi cuộc sống vốn có của cô, bức cô phải thế thân như vậy.


Và cuộc nói chuyện tối qua đã khiến cô ngửi thấy mùi của phong vân bão tố, một Kiều Sâm, một Thôi Tán, ngoài ra còn một Đông Đình Phong: người tôn thờ Hàn Tịnh, bạn trai cũ cùng với chồng hiện tại, nếu như cùng tụ lại, vậy ngày đó làm sao có thể qua được, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến da đầu cô tê dại!


Đau đầu!
Cô không cầm được bóp chặt mi, ray ray huyệt thái dương, tinh thần cũng có chút mất tập trung.
“Mẹ, sắc mặt mẹ rất kém! Mẹ bị bệnh sao?”
Đông Kỳ đang ăn sáng, nhìn thấy mẹ chỉ ăn một ít liền giữ đầu nên rất nghiêm túc nghiên cứu.


“Không! Ngoan uống sữa đi con! Hiện tại, cơ thể Tiểu Kỳ đang lớn, nên không thể kén ăn, sau này, con phải ăn rau, cá, thịt gà, thịt vịt... tất cả đều phải ăn. Kén ăn sẽ khiến con không tốt.”
Nghĩ tới chính mình phải rời đi, Ninh Mẫn dặn dò một câu, nhìn ngắm thật kỹ đứa trẻ đang liếc nhìn mình.


Trong Đông gia này, người duy nhất khiến cô quyến luyến chính là tiểu tử này.
Cô mỉm cười lấy khăn lau sữa vẫn còn dính trên miệng đứa trẻ, nghĩ tới cảnh tượng lúc con gái uống sữa, cũng khiến người khác yêu thích giống tiểu tử này.
“Mẹ, có mẹ ở đây con sẽ không phải lo thiếu dinh dưỡng!”


Đông Kỳ nghiêng mặt cười hì hì, nét mặt đầy vẻ nịnh nọt, cố sức gặm một miếng bánh.
Tim Ninh Mẫn đập loạn lên, cô không thể nói rõ sự thật cho thằng bé biết. Đứa trẻ này ỷ lại vào cô như vậy...


“Đại thiếu phu nhân, Đông lão gia bảo cô đến thư phòng... Còn tiểu thiếu gia cứ để tôi trông!”
Chú Bách đột nhiên đi tới, nói lại một câu như vậy.
***
Trên đường đi, Ninh Mẫn không khỏi suy nghĩ: Mới sáng sớm như vậy, ông nội gọi cô đến để làm gì?


Cô nhớ đến tối qua, lúc lục thúc nhắc chuyện muốn để Thôi Tán nhận tổ quy tông, ông cụ có liếc mắt nhìn cô, đáy mắt như muốn nói điều gì.
“Ông nội, ông tìm cháu?”


Cánh cửa để mở, cô bước vào, nhìn thấy Đông Lục Phúc đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, trên bàn trà trước mặt có một túi bằng da.
Cô khép cửa lại, đi tới, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Ngồi đi!”
Đông Lục Phúc ra hiệu, uống một ngụm trà xong đặt chén xuống bàn.


Ninh Mẫn ngồi xuống, nhìn thấy ông cụ đẩy chiếc túi bằng da về phía mình.
“Xem đi!”
“Đây là cái gì ạ?”


“Tối qua ông nội không phải nói rồi sao? Ông muốn cho cháu và Tiểu Kỳ số cổ phần này, trong đây có hai tờ giấy chuyển nhượng. Cháu được 5%, Tiểu Kỳ 15%, đây chính là số cổ phần ông muốn chuyển sang cho Cẩn Chi. Nhưng trong 20 năm, số cổ phần này không thể mua bán, cũng như không thể chuyển nhượng, chỉ có thể đúng tên sở hữu là mẹ con cháu. Đến lúc đó, mỗi năm có cháu sẽ nhận được một số lợi nhuận đã quy định. Nếu như không tuân theo ước định trên đây, số cổ phần này sẽ tự động chuyển vào quỹ từ thiện...”


Nói đến đây, Đông Lục Phúc dừng lại một chút, tựa lưng vào ghế sô pha, gương mặt hiền từ cười:


“Tịnh Tịnh, con đường cháu và Cẩn Chi đi sau này thế nào, ông không quản nhiều, tất cả để cho hai cháu quyết định. Số cổ phần mà bà xã ông để lại cho cháu, ban đầu cháu đã chuyển nhượng sang tên Cẩn Chi, ông nội biết cháu là đứa trẻ tốt, lúc đó làm như vậy là bởi vì muốn Cẩn Chi nhanh chóng có được nền móng ổn định trong tập đoàn. Nhưng hiện tại, 5% số cổ phần này, cháu không thể chuyển nữa. Đây là việc cuối cùng ông nội có thể làm thay cho cháu. Về 15% cổ phần của Tiểu Kỳ, trước khi nó trưởng thành thì sẽ làm như cháu nói trước đây, do Cẩn Chi thay nó quản lý!”


Ninh Mẫn nhìn thấy tập tài liệu về số cổ phần này, quả nhiên là thỏa thuận chuyển cổ phần.
Tim cô đập nhanh hơn.
Cô thật sự không nghĩ được, ông cụ lại hào phóng với mẹ con Hàn Tịnh như vậy, lại có thể đưa một số cổ phần lớn như vậy cho họ.


Giây phút này, cô chợt cảm thấy trên mặt mình nóng bừng lên, cũng không biết do đau đầu dẫn đến, hay bởi vì số cổ phần từ trên trời rơi xuống thế này.


Giây phút này, cô đột nhiên phát hiện cuộc đời đen tối này chợt xuất hiện một ánh bình minh: Chỉ cần cầm trên tay tập tài liệu này, vậy thì cô có thể thuận lợi ly hôn!


Đáy mắt lặng phẳng mơ hồ lóe lên vài tia sáng, nhưng lại không tiện thể hiện rõ ràng, vì sợ rằng Đông Lục Phúc có thể rút lại lời nói của mình.
Cô vội vàng đứng lên, kính cẩn khom người, cũng không khách sao từ chối, mà lập tức tiếp nhận:
“Cảm ơn ông ạ!”


“Nhưng ông có một yêu cầu!”
“Ông nói đi ạ!”
Đông Lục Phúc chần chừ một lúc, giống như cảm thấy rất khó mở miệng, vân vê chiếc gậy, trầm tư một lâu mới nói:


“Chính là chuyện của Thôi Tán. Chuyện cậu ta là anh em của Cẩn Chi, cháu cũng đã biết. Đông gia chúng ta không thể để con cháu lưu lạc bên ngoài, cho nên ông muốn để cậu ta vào Đông gia. Thế nhưng, ông cũng biết cháu và Thôi Tán đã từng yêu nhau... Ai, ông cũng không vòng vo gì, ông hỏi cháu, cháu muốn ly hôn, có phải một nửa nguyên nhân là vì cậu ta không?”


“Không phải ạ! Ông nội, cháu và Thôi Tán không thể lại có... chuyện này, ông cứ yên tâm...”


Đông Lục Phúc lại cau mày, ông thật sự không hiểu, nếu không phải muốn nối lại tình xưa với Thôi Tán, vậy nha đầu này tại sao lại sống ch.ết đòi ly hôn. Lẽ nào thật sự là câu: Duyên cạn phận mỏng, nên khăng khăng không muốn nhìn thấy đối phương.
Xem ra, chuyện hôn nhân thật sự phải có duyên phận.


Ông gật đầu:
“Vậy thì tốt. Đi đi! Đi đi! Tiếp theo phải làm thế nào, cháu và Cẩn Chi tự mình quyết định. Có thể không ly hôn thì không ly hôn.”
“Cảm ơn ông!”
Tự trong đáy lòng, Ninh Mẫn thầm cảm ơn một tiếng.


Đối với vị lão gia này, mặc dù chính ông đã tạo nên bi kịch của Hàn Tịnh, nhưng hôm nay, ông đã thực sự hối hận, nên cô vô cùng kính trọng.
“Ngoài ra, cháu vẫn còn một câu muốn nói với ông!”
“Ừ, nói đi!”
Đông Lục Phúc chăm chú lắng nghe.


Ninh Mẫn cầm tập tài liệu trên tay, thanh âm ôn nhu bắt đầu nói:


“Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến Đông gia hổ thẹn, hại cháu cũng hao tâm lo lắng. Việc này vốn là Tịnh Tịnh vẫn muốn giấu không định nói, nhưng lại bị moi ra, nên người bị tổn thương không chỉ có Tịnh Tịnh, mà còn có cả ông. Nhưng bất luận xảy ra điều gì, cháu vẫn mong ông hãy giữ gìn sức khỏe, ông nội, cơ thể mới là quan trọng nhất, con cháu tự có phúc của con cháu, chớ bận tâm mà đau buồn vì con cháu. Thế gian này, tất cả quyền hành và phú quý đều không quan trọng bằng sức khỏe. Tâm tính phải bình thản một chút, mọi chuyện nghĩ thoáng một chút, suy cho cùng thì chuyện trên đời này, mười chuyện thì có tám, chín chuyện không như ý muốn. Nếu như ta cứ để tâm thì sẽ sống rất mệt mỏi. Con người cũng giống như chén trà, không thể một mình dựng tất cả nước, đợi đến khi đầy, ắt phải tràn ra một ít, hoặc phải uống một ít mới tốt. Bằng không, chiếc bàn trà sẽ toàn nước. Đến lúc đó, bất cứ vật nào bày lên chiếc bàn đó cũng bị dính nước, lợi bất cập hại!”


Nói xong, cô cúi người chào: “Ông nội, tập tài liệu này cháu cầm trước. Số cổ phần của Đông Kỳ cháu sẽ giao lại cho ba nó.”
Đông Lục Phúc lặng lẽ nhìn đứa trẻ này rời đi, trong lòng không hiểu tại sao có chút nghi hoặc.


Xuất phát từ quan tâm, mấy năm nay, ông vẫn thường đến Hoa Châu để thăm cô.


Lúc đầu, cô điên loạn hầu như không nhận ra ai, sau này, tinh thần dần dần ổn định, nhưng không thích nói chuyện, gặp mặt ngoài chào một tiếng ra thì hầu hết thời gian cô đều trầm mặc không nói gì, yên lặng như không khí, cô chỉ thích đọc sách, đắm chìm trong chữ viết, giống như chỉ có như vậy, cuộc đời cô mới trở nên ý nghĩa.


Nhưng mấy quyển sách pháp luật đó, có thật đã thay đổi cô trở thành con người như hiện tại sao?


Đương nhiên, so với nha đầu trầm lặng như không khí kia, ông vẫn thích đứa trẻ hiện tại hơn, cô không hề sợ hãi, lo lắng, dám tự mình tranh đấu, đầu óc tỉnh táo, lý trí, chỉ là thay đổi như vậy, thật sự hơi quá nhiều!
***


Hôm nay, trong quán rượu vùng ngoại ô Ba Thành, tầng 28, phòng 2808, một người đàn ông đeo kính đen đến gõ cửa phòng, từ bên trong đi ra là một vệ sĩ một âu phục đen, để hắn đi vào.
Trong căn phòng tổng thống toát lên vẻ hoàng kim.
“Tiên sinh đâu?”
“Đang chơi bida!”


Người đàn ông đeo kính đen đi tới bàn bida, nhìn thấy tiên sinh của họ đang khom lưng, chọt trúng vào quả bi màu xanh, tay vừa nhấc lên, quả bi kia đã rơi tọt vào lưới, đồng thời vang lên một thanh âm thuần túy.
“Tới rồi?”


Tiên sinh không có quay đầu lại, vẫn nhắm quả bi khác tùy tiện hỏi: “Sự việc làm thế nào?”
“Người bên kia đã biết Ninh Mẫn vẫn chưa ch.ết.”
“Bọn chúng có hành động gì?”
“Đang điều động sát thủ!”
Tiên sinh đứng thẳng người, chống chiếc gậy xuống, môi khẽ cong lên:


“Lại muốn chơi đánh lén sao?”
“Tám, chín phần là vậy!”
“Vậy cho cô ta điều động hai người hữu dụng! À, đúng rồi, Lý Hưởng bắn tỉa xoáy ngang không phải rất tuyệt sao?”


Tiên sinh vẫn tiếp tục đánh bida, lại khom người, nghĩ đến người này, đột nhiên có hứng thú quay đầu, nụ cười có chút cổ quái.
Nam nhân kính đen tháo kính xuống, ánh mắt nghi hoặc nhìn tiên sinh, có chút đoán không ra ý của tiên sinh, miệng trả lời:


“Đúng, cậu ta đã từng được quán quân 3 năm liền liên tiếp trong cuộc thi bán tỉa khu B!”
“Vậy tìm cách đển bọn họ chọn đúng cậu ta!”
Nam nhân kính đen nhíu mày:
“Nhưng...”
“Cứ làm theo ta nói!”
Đây không phải giọng nói ra lệnh.


“Tiên sinh, đây ngài muốn diệt trừ Ninh Mẫn, hay là muốn bảo vệ Ninh Mẫn?”
Tiên sinh cười bí hiểm, chọt bi, phanh một tiếng, đánh trúng khiến cả hai quả bi đều rơi xuống lưới:
“Đây gọi là một mũi tên bắn trúng hai con chim.”
Ninh Mẫn hiện tại sao có thể ch.ết được?


Trò chơi này mới bắt đầu thôi, thiếu một nhân vật quan trọng như vậy thì đâu thể chơi vui được!Vài lời của dịch giả: 


Haizz, thật ra dịch chương này xong ta rất tâm đắc câu nói của Hàn Tịnh đối với Đông Lục Phúc. Cuộc đời mỗi người đều như vậy, mọi chuyện đều không phải lúc nào cũng như mình muốn nên chúng ta hãy nghĩ thoáng một chút. Cái gì có thể bỏ qua cho người khác thì hãy bỏ qua, sống cứ phải suy nghĩ nhiều rất mệt mỏi, ta cũng từng trải qua nên rất hiểu. 


Nếu nói là "hãy quên đi" thì có mấy người có thể quên được ngay, nhưng hãy để mình sống thoải mái, hôm qua ta thấy có bạn nói về vấn đề đạo văn gì đó, nói thẳng viết tr trên mạng thì mng không tránh khỏi chuyện trùng lặp ý tưởng của nhau. Ta cũng là tác giả nên có thể phần nào thấu hiểu cảm giác của bạn ấy. Việc tr của ta bị đạo hay k ta cũng không biết, vì ta không rảnh để kiểm tra, nhưng tr của ta bị mang đi chỗ khác đăng mà k hỏi ý kiến của ta, ta biết, không sao, coi như giúp các bạn yêu truyện tìm được giây phút thoải mái nhờ tr của mình là được. Yên tâm ta không kiện đâu!


Nên các bạn đừng vì mấy khía cạnh xấu đó mà bỏ ta, bỏ 4r, không đáng đâu! 


Hôm qua cũng đọc được một bài viết than phiền của cô bạn, bạn ý chia sẻ rất nhiều công thức làm đẹp trên mạng, tất cả xuất phát từ lòng tốt, vì cũng chẳng được lợi lộc gì nhưng mng đọc xong còn chả thèm like hay cmt 1 tiếng là hiểu hay cảm ơn bạn ý, thật sự rất buồn, ta k giỏi ăn nói vì vậy ta có thói quen chỉ like động viên thôi. Nên mong mng hãy dù k hiểu hay có hiểu, thích hay k thích hãy cứ lên tiếng cho những người đang cố gắng làm việc chẳng vì cái gì như những người viết tr trên mạng, vì đó là lời động viên lớn nhất đối với họ, dù có bị mang tr đi đâu cũng k sao, đạo thì cũng coi như ý tưởng lớn gặp nhau đi! 


Viết dài như vậy không phải ta muốn dạy đời ai đâu nhưng đừng vì mấy điều bình thường mà làm quá lên khiến bản thân mình bị tổn thương.






Truyện liên quan