Chương 55: Nói chuyện
Nói xong, Tư Đồ Lăng Tuyết liền tắt máy. Ném điện thoại sang một bên, cô mệt mỏi nằm xuống giường, khép mắt lại.
Đột nhiên, không biết Sarah Tư Đặc từ đâu chui ra, tay cầm hộp y tế. Cô ấy ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ Lăng Tuyết. Vừa tiến hành rửa vết thương cho cô, cô ấy vừa lẩm bẩm: "Cũng chỉ là một thiên kim nho nhỏ. Nếu cậu thích thì tuỳ tiện phẩy tay một cái, Hắc Dạ liền nhận lệnh xử lí cô ta, cần gì phải tự tổn thương chính mình!"
Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ im lặng không nói.
Sau khi băng bó xong xuôi, Sarah thu dọn đồ nghề rồi đứng dậy. Cô ấy dặn dò Lăng Tuyết: "Chú ý đừng chạm vào nước."
Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn im lặng.
Sarah thở dài, đứng dậy, đi ra cửa.
Trước khi rời khỏi phòng, cô ấy không quên quay lại nhắc nhở lần nữa: "Chú ý đừng chạm vào nước. Còn nữa, nghỉ ngơi sớm đi. Mình về đây."
Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Tư Đồ Lăng Tuyết, cô mới từ từ mở mắt ra.
Đôi mắt xanh lam nhìn vào một điểm vô định trên trần nhà. Bàn tay được băng bó giấu dưới chăn cuộn chặt lại thành quyền. Móng tay sắc nhọn đâm vào vết thương làm cho băng quấn nhuộm đỏ.
Hạ Kiều Kiều, tốt nhất là cô đừng nên có mục đích gì với em trai tôi! Nếu như cô dám hại nó thì Tư Đồ Lăng Tuyết này sẽ cùng cô, bất cộng đới thiên.
...
Tư Đồ Hoàng Triệt thở dài nhìn chiếc điện thoại đã ngắt kết nối từ lâu. Không phải là anh không muốn cho chị cả biết về Hạ Kiều Kiều mà là không thể nói. Thân thế của Kiều Kiều còn quá nhiều bí ẩn, công việc của chị cả lại quá bận rộn. Anh không muốn chị mình quá mệt mỏi.
Cất điện thoại đi, Tư Đồ Hoàng Triệt đi về phía chiếc bàn ngay cạnh cửa kính có thể nhìn ra đường trong quán cà phê.
Có một cô gái đang ngồi ở đó, chậm rãi thưởng thức cappuccino.
Tư Đồ Hoàng Triệt ngồi xuống đối diện cô. Tay anh nâng lên tách corretto, nhấp một ngụm. Vị rượu lan tỏa trong miệng khiến tâm tình anh tốt lên đôi chút.
Cô gái ngồi đối diện mỉm cười ngọt ngào với anh: "Hoàng Triệt, em không nghĩ tới là chúng ta lại có duyên với nhau như vậy."
Đôi mắt Tư Đồ Hoàng Triệt cũng đong đầy ý cười: "Quả thật là rất có duyên. Vậy nên chúng ta mới gặp lại nhau như thế này!"
Cô gái đưa tay vuốt vuốt mép tách, lại hỏi anh: "Lần trước là đi thăm chị gái. Lần này anh đến Trung Quốc là vì chuyện gì vậy?"
"Làm gì ấy hả?" Tư Đồ Hoàng Triệt lặp lại câu hỏi. Đột nhiên, tay anh bất ngờ nắm lấy tay cô gái kia. Đầu hơi cúi xuống một chút, đôi môi liền khẽ chạm lên mu bàn tay cô gái.
Tư Đồ Hoàng Triệt ngẩng đầu lên, cười lưu manh với cô gái: "Lần này anh đến Trung Quốc chính là muốn chinh phục trái tim của vị mỹ nhân xinh đẹp trước mặt đây."
Cô gái đỏ mặt, vội vàng rút tay lại.
Thấy thế, Tư Đồ Hoàng Triệt bật cười thành tiếng.
"Đáng ghét! Anh cười cái gì chứ?" Cô gái càng thêm đỏ mặt.
"Hahaha, Kiều Nhi, anh đột nhiên phát hiện ra: em đỏ mặt sẽ cực kì xinh đẹp." Tư Đồ Hoàng Triệt càng cười to hơn.
Mãi đến một lúc sau, anh mới ngừng cười. Mắt nhìn thẳng vào Hạ Kiều Kiều mà hỏi: "Nào, giờ đến lượt em. Nói thử một chút xem. Sao hôm nay lại vui vẻ như vậy?
Khóe môi Hạ Kiều Kiều hơi cong lên. Cô vui vẻ đáp: "Đương nhiên phải vui vẻ rồi. Bởi vì chị ấy sẽ không còn hiểu lầm em nữa, em cũng có thể cùng chị ấy được tự do thoải mái gặp mặt và nói chuyện với nhau rồi."
""Chị ấy" là vị kia Lăng Tuyết tiểu thư sao?" Tư Đồ Hoàng Triệt nhướn mày, nghi hoặc hỏi.
"Đúng thế!" Tâm tình Hạ Kiều Kiều rất tốt, liền gật đầu lia lịa.
"Chà, anh thật sự rất tò mò." Tư Đồ Hoàng Triệt lấy thìa khuấy khuấy cà phê trong tách. Anh hỏi Hạ Kiều Kiều: "Rốt cục em và người bạn kia đã gặp phải những chuyện gì lại khiến nhau hiểu lầm như vậy?"
Hạ Kiều Kiều chưa vội nói. Cô quan sát Tư Đồ Hoàng Triệt rất lâu.
Không hiểu sao, đối với một người mới chỉ gặp mặt có đúng hai lần như Tư Đồ Hoàng Triệt mà Hạ Kiều Kiều lại cảm thấy có thể dễ dàng tin tưởng mà nói hết bí mật cất giấu trong lòng mình ra.
Bởi vì anh ấy có đôi mắt xanh thẳm tựa như đại dương giống như chị Tuyết Tuyết ư?
Không thể nào!
Hạ Kiều Kiều âm thầm lắc đầu.
Chị Tuyết Tuyết đã từng nói với cô: "Kiều, nhớ kĩ một điều. Nhân tính con người là thứ đáng sợ nhất trên đời này. Nó so với đám cầm thú, ác lang còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần."
Lúc đó, cô đã hỏi chị ấy rằng: "Chị, vậy làm thế nào để chúng ta nhận ra nhân tính của mỗi con người là tốt đẹp hay xấu xa?"
Và chị ấy đã lắc đầu: "Không có cách nào. Em vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ kết luận được một người là tốt hay xấu. Bởi vì, nhân tính luôn thay đổi theo thời gian. Đó cũng là lí do vì sao tội phạm có thể cải tà quy chính, hay một con người vốn tốt đẹp lại sẵn sàng phạm pháp để đổi lấy quyền lực. Vậy nên, đối với bất kì ai cũng đừng dành cho họ một sự tin tưởng tuyệt đối. Người em hoàn toàn có thể tin tưởng chỉ có chính bản thân em."
Đến người bên cạnh mình cũng khó mà tin tưởng được, huống gì là người mới gặp như Tư Đồ Hoàng Triệt.
Chẳng qua, Hạ Kiều Kiều trước nay rất ít khi được cùng người khác tâm sự. Xung quanh cô toàn là những kẻ không đáng tin, mà người có thể tin lại không thể tâm sự.
Dù sao thì người khiến Hạ Kiều Kiều tin tưởng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, không bằng, chia sẻ cùng người khác một lần cũng chẳng thiếu khối thịt.
Nghĩ là thế, Hạ Kiều Kiều liền thành thật nói ra: "Em cũng không muốn giấu anh. Kì thực, từ khi mới sinh, em liền bị bắt cóc, đem đến một cô nhi viện. Cuộc sống ở đó cũng không tốt lắm. Mọi người đối xử với nhau rất tệ bạc. Duy chỉ có chị Tuyết Tuyết cùng em trai và em gái của chị ấy là luôn chiếu cố em."
Tư Đồ Hoàng Triệt chỉ cần nghe cũng biết em trai và em gái trong miệng Hạ Kiều Kiều là ai.
Là đại ca của anh và Tịch Na.
Thế nhưng, ngoài mặt, Tư Đồ Hoàng Triệt cũng không nói gì, chỉ đánh mắt, ý bảo cô tiếp tục.
"Cứ như vậy, cho đến năm em ba tuổi, ba mẹ mất bao công sức mới tìm lại được em. Họ đưa em rời đi. Sau này, em cũng từng quay lại cô nhi viện để thăm chị ấy. Kết quả lại thấy được chính là một đống gạch vụn, và tin tức về chị Tuyết Tuyết cũng đứt đoạn từ đó." Hạ Kiều Kiều thở dài tiếc nuối.
Tư Đồ Hoàng Triệt ngồi phía đối diện thì lại trưng ra một bộ mặt hiển nhiên.
Nếu như Hạ Kiều Kiều được đưa đi năm ba tuổi, vậy thì chỉ mấy tháng sau đó chính là vụ thảm sát cô nhi viện, thanh trừng đường dây buôn người của bà chị cả nhà anh.
Ngay sau khi bà chị được Cửu Lam thúc thúc đưa đi thì lão ba của anh cũng cho người đến san bằng nơi đó thành bình địa, không thấy gạch vụn mới lạ đó.
Đột nhiên, Hạ Kiều Kiều tiếp tục kể, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Đồ Hoàng Triệt: "Nhưng ông trời quả thực luôn không quá tuyệt tình. Mười hai năm đằng đẵng trôi qua, em đã may mắn gặp lại chị ấy cách đây một tháng, chỉ tiếc là chị ấy không nhớ ra em. Nhưng mà không sao, bởi vì chẳng bao lâu nữa, bọn em sẽ lại là hảo tỷ muội như xưa."