Chương 78: Tức giận??? Bị thịt!!!
Đem mọi chuyện về Hạ Chính Hoa nói cho tất cả mọi người một lượt. Ngũ đại gia tộc đều đồng ý liên minh cùng Lạc Kiều Kiều tác chiến.
Vốn là giải quyết xong mọi chuyện liền sẽ đi ngay nhưng lại gặp đúng thời điểm bên ngoài nổi lên bão tuyết, bất đắc dĩ, mọi người đành tạm phải ở lại nơi này một đêm.
Trong lúc mọi người còn đang dùng trà sau khi ăn tối, Tư Đồ Lăng Tuyết liền ở trong góc phòng ra hiệu cho Hàn Đế Lan lại gần mình.
Hàn Đế Lan lén lút chạy tới bên cô, nhỏ giọng: "Sao vậy chị?"
"Đi theo chị tới chỗ này một tý."
...
Trên hành lang tối đen dài hun hút, chỉ có ánh đèn nhập nhoạng chiếu sáng, Tư Đồ Lăng Tuyết đi trước, Hàn Đế Lan theo sau.
"Đã tìm thấy Nam Cung Tước chưa?" Cô nhàn nhạt hỏi. Đôi mắt không nhiệt độ nhìn Hàn Đế Lan.
"Chưa thấy!" Hàn Đế Lan phiền não lắc đầu. Nhân lực cùng tài lực của Hàn gia đều đã được huy động không ít rồi nhưng mà một chút tin tức của Nam Cung Tước cũng không có, tựa như anh bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Tư Đồ Lăng Tuyết im lặng không nói tiếp, dẫn cô bé tới một căn phòng ở cuối hành lang.
Khi cánh cửa vừa mở ra, khi nhìn rõ người đang nằm trên giường, Hàn Đế Lan liền không nhịn được kêu lên: "Tước ca ca!"
Cô kích động chạy tới bên giường.
Không sai, người nằm trên giường đích xác là Nam Cung Tước. Chỉ là tình huống của anh không được tốt lắm: Khuôn mặt đầy rẫy vết thương, một bên tay bị gãy, đốt xương vỡ vụn. Hơn nữa còn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, phải dùng máy thở.
Hàn Đế Lan đau lòng nhìn Nam Cung Tước đến mức đôi mắt đỏ hoe lúc nào chẳng hay. Cô quay lại, níu lấy tay Tư Đồ Lăng Tuyết: "Chị, Tước ca ca bị sao vậy? Sao anh ấy lại bị thương nặng thế này?"
Tư Đồ Lăng Tuyết không trả lời, chỉ lặng lẽ vuốt tóc Hàn Đế Lan: "Ở lại với cậu ta đi. Tạm thời đừng nói cho mọi người vội."
Nói rồi, cô rời khỏi phòng.
Trở về phòng mình, Tư Đồ Lăng Tuyết liền cởi áo khoác dạ vắt lên ghế sofa. Chiếc sườn xám cũng theo tay của cô mà rời khỏi cơ thể.
Khi cô chuẩn bị mặc vào chiếc váy ngủ đang đặt trên giường thì cả người bị một lực mạnh hung hăng đè xuống.
Chưa kịp hiểu trời ơi đất hỡi chuyện gì đang xảy ra thì đôi môi căng mọng đã nhanh chóng bị đoạt lấy. Tư Đồ Lăng Tuyết trừng mắt nhìn Hiên Viên Liệt cắn nuốt môi mình. Đôi tay tà ác của hắn đã sớm giật bung chiếc áo lót ren màu đen ra.
Bầu ngực tròn trịa nhanh chóng bị hắn tóm lấy, thô bạo xoa nắn. Đầu nhũ đỏ hồng bị một ngón tay không an phận đè xuống, dùng sức vân vê.
Tư Đồ Lăng Tuyết tưởng muốn tránh khỏi hắn, lại bị hắn hôn đến không còn sức lực, chỉ có thể để mặc bản thân ngã vào lòng hắn.
Đặt cơ thể mềm mại lên giường, buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ lợi hại, Hiên Viên Liệt ở bên tai cô thì thầm: "Nha đầu ch.ết tiệt, dám lừa anh như vậy? Hôm nay không dạy dỗ em một trận thì em sẽ không nghe lời."
Nói rồi, đôi môi có chút lạnh cúi xuống ngậm lấy nhũ tiêm dựng đứng. Đầu lưỡi trơn ướt đảo qua điểm phấn hồng mềm mại, đổi lại cho Tư Đồ Lăng Tuyết một hồi tê dại. Cô cong người, hai tay đẩy đầu hắn ra, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng: "Liệt...em...không muốn...Buông!"
"Không muốn?" Hiên Viên Liệt ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một tia tà tứ ý cười.
Bàn tay to lớn len vào giữa hai chân cô. Ngón trỏ cách qυầи ɭót tơ tằm niết một đường trên đóa hoa mềm mại, dễ dàng cảm nhận được một trận ướt át.
Đôi môi lại hôn lên cánh hoa hé mở, nhưng lần này chỉ nhanh chóng như chuồn chuồn lướt nước. Hiên Viên Liệt tựa trán lên trán cô, giọng khàn khàn: "Cô bé hay nói dối, ɖâʍ dịch nhiều như vậy mà bảo không muốn. Xem ra phải dạy dỗ em thật nghiêm mới được!"
Dứt lời, hai ngón tay đẩy lớp qυầи ɭót sang một bên, đâm vào bên trong u huyệt non mềm.
"A..." Tư Đồ Lăng Tuyết không nhịn được thét chói tai. Hai tay run rẩy ôm lấy vai hắn. Tiểu huyệt bị dị vật xâm nhập vào mà co rút rất nhanh, vừa tê vừa ngứa.
Hiên Viên Liệt nhìn người con gái đang không ngừng thở dốc dưới thân, bàn tay còn lại đẩy chỗ tóc dính bết trên khuôn mặt cô ra, bật ra một tiếng cười trầm thấp: "Ướt nhẹp như vậy, xem ra là rất cần cái kia của anh đến yêu thương em!"
Hai ngón tay rời khỏi đóa hoa mẫn cảm. Hiên Viên Liệt kéo chiếc khăn tắm đang quấn quanh hông qua một bên, để lộ cự vật to lớn tím sẫm chằng chịt gân xanh. Cự vật chạm tới nơi ấm áp xinh đẹp, mượn hoa dịch ướt đẫm mà trượt vào bên trong.
Dục long to lớn vội vàng tiến vào khiến cô có chút đau đớn, lại không thể kêu lên. Đôi môi nhanh chóng bị hắn ngậm lấy, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng.
Hiên Viên Liệt vùi sâu lửa nóng vào bên trong cô. Chỉ cảm thấy thân dưới của cô run rẩy dữ dội. Đau đớn lan tỏa ra tứ chi, khiến cho cô không nhịn được rướn người lên, cắn mạnh vào cổ hắn.
"Shrr!" Hiên Viên Liệt thầm rủa. Hắn ác ý giữ lấy vòng eo mềm mại, mạnh mẽ ra vào.
Đột nhiên, Tư Đồ Lăng Tuyết dùng sức ngồi dậy. Cơ thể mảnh mai của cô không có cách nào tiếp nhận nổi sự cưỡng đoạt khổng lồ này, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn để duy trì sức chịu đựng.
Hai tay Hiên Viên Liệt ghì chặt lấy cơ thể mềm mại của cô vào trong lòng mình.
Luật động mỗi lúc một nhanh. Cú nhấn người sau cùng, hắn dùng hết sức của mình, đâm đến tận cùng trong cơ thể nhỏ nhắn. Đôi môi lạnh lẽo vít lấy môi cô. Dịch nóng bỏng phun trào bên trong cơ thể mềm mại. Còn cô gái trong lòng, đã ngất đi.