Chương 8
Sự thú nhận của Lizzie thật quá bất ngờ, quá thẳng thừng và thành thật một cách nghẹt thở, đến nỗi nó mất đến rất nhiều giây để Ilios có thể chấp nhận được một cách chính xác điều nàng nói.
Chàng nhìn nàng, ngắm nghía cái cách mà màu sắc đến và đi trên khuôn mặt nàng, nhìn thấy được cái vẻ méo mó đau khổ tối sầm đôi mắt nàng, và thứ gì đó xuất hiện bên trong chàng mà chàng không nhận ra.
Tại sao chàng không nói gì_ bất kì thứ gì? Lizzie lo lắng hỏi, thậm chí nó có là bác bỏ nàng.
Tuy nhiên, khi chàng nói thật chậm rãi, từ từ ra từng lời một.
“Có phải cô đang cố gắng nói với tôi rằng cô không muốn ngủ chung giường với tôi bởi vì cô muốn tôi?” chàng hỏi mà không tin nổi.
Cổ họng Lizzie thít chặt đến nỗi nó là nàng đau đớn vì căng thẳng.
“Vâng. Đó là thế, tôi nghĩ là tôi như vậy. Tôi không quen cảm thấy … đó là mong muốn… Tôi chưa bao giờ thật sự thèm khát bất kì ai trước giờ,” Nàng thú nhận, mặt đỏ bừng lên.
“Thèm khát?”
Giờ thì Lizzie có thể thấy rằng mình đang làm chàng bị sốc.
“Tôi xin lỗi!” nàng vội xin lỗi, “Tôi không muốn nó xảy ra, nhưng giờ thì anh có thể hiểu phải không, thật khó khăn thế nào mà? Tôi thật sự cố gắng không…không nghĩ đến nó, nhưng thỉnh thoảng nó lại áp đảo tôi. Tôi e rằng nếu chúng ta ngủ chung một giường, vậy…À, ý tôi là tôi biết rằng anh không muốn bất kì thứ gì xảy ra giữa chúng ta. Tôi không muốn phải nói ra bất kì thứ gì”
Nàng nở một nụ cười vặn vẹo, trong lúc đó Ilios lắng nghe nàng với một cảm xúc không thể tin nổi và hòai nghi tăng dần.
“Một phụ nữ sẽ làm thế nào?” Lizzie tiếp tục một cách tự ti. “Nhưng ít nhất thì giờ này anh đã biết, tôi có thể tin tưởng dựa vào anh để… để giúp tôi… để đảm bảo rằng_ thôi được, rằng không có gì xảy ra”
Ilios khó có thể tin vào tai của mình. Có phải nàng thật sự đứng đó và nói với chàng rằng nàng sẽ không ngủ trên giường chàng bởi vì nàng e sợ rằng sự cảm dỗ về thể xác của sự gần gũi với chàng sẽ quá nhiều làm nàng không thể tự kiểm soát nổi? Có phải nàng thật sự nghĩ rằng chàng là loại đàn ông mà sẽ cho phép phụ nữ đóng vai trò là kẻ đi săn trong cuộc săn đuổi về ȶìиɦ ɖu͙ƈ sao? Ngay lập tức Ilios ước gì chàng đã không dùng phép ẩn dụ như thế, bởi vì nó đã như thế nào đấy hoặc có gì đó đã gây ra vài hình ảnh rất gợi dục thật sự đã phá vỡ hàng rào để xâm nhập vào trí tưởng tượng của chàng_ những hình ảnh mà đã chính xác gây ra những tác động lên chàng ngược lại với điều mà chàng cho rằng Lizzie đã mong sự thú nhận của nàng sẽ có được.
Đầu nàng cúi xuống, Lizzie thừa nhận “Tôi biết là anh chắc chắn sẽ sốc. Tôi cũng sốc nữa mà. Đó là một phần lí do tại sao tôi không muốn đồng ý với việc kết hôn”
“Vậy cô đã biết từ trước?” Ilios thách thức nàng.
Lizzie nuốt xuống cục đau khổ chẹn ngang cổ họng nàng. Tôi biết vào cái phút tôi gặp anh, nàng có thể nói thế. Nhưng đương nhiên là nàng không được nói.
“Tôi đã biết rằng có thứ gì đó…” nàng nói cẩn thận. “Nhưng tôi đã nghĩ là nó sẽ qua thôi”
“Và nó không qua à?”
Nàng lắc đầu. “Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể chiến đấu chống lại nó, rằng nó sẽ như chiến đấu lại các chướng ngại mà tôi phải vượt qua khi cha mẹ tôi mất, và tôi sẽ làm được, chỉ là ngay lúc này, sau đêm nay và rượu sâm-banh, tôi đã không nghĩ…”
“Vậy là nó chỉ có đêm nay thôi cô không muốn ngủ trên giường tôi?”
“Không, nó không phải chỉ là đêm nay”
“Vậy nó cũng không phải là sâm-banh chứ?”
Lizzie không thể nói. Nàng không thể nhìn vào chàng, và nàng cũng không thể chạy trốn khỏi chàng được. Tất cả mà nàng có thể làm là chỉ đơn giản lắc đầu.
“Tôi sẽ là nói dối nếu tôi nói rằng tôi chưa từng được đề nghị quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ bởi phụ nữ trước đây, và tôi sẽ là nói dối hơn nữa nếu tôi nói rằng tôi cũng hoan nghênh hay thích thú cái kinh nghiệm đó” Ilios nói thô lỗ. “Về phần tôi, tôi là một người đàn ông mà nắm giữ cuộc đi săn của mình, người mà thích chọn phụ nữ mình muốn và thuyết phục cô ấy_ chứ không phải theo cách nào khác cả”
Lizzie ngẩng đầu lên. “ Tôi không đề nghị quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ với anh,” nàng phản đối dữ dội. “Tôi chỉ đang cố gắng giải thích_ để cảnh báo anh.” Khi chàng không trả lời gì thì nàng tiếp tục quả quyết, “Tôi có thể ngủ trong phòng ngủ khách, và sau đó vào sáng mai…”
Ilios lắc đầu.
“Không. Giờ tôi nhận ra được tình huống cô có thể hoàn toàn được đảm bảo rằng cô cứ an tâm để nó cho tôi đi bước đi đúng đắn để xử lí nó. Đó là những thứ cô muốn đúng không? Để tôi chịu trách nhiệm giải quyết tình huống này?”
“Vâng,” Lizzie buộc phải đồng ý.
“Tốt. Tôi có vài việc phải làm_ kiểm tr.a dự toán_ và vài e-mail phải gởi đi. Vậy sao cô không tự nhiên như ở nhà ở trong cái phòng ngủ giờ là của cô và thôi lo lắng đi? Đây là nhiệm vụ của một người chồng là bảo vệ vợ mình đúng không?” Toàn bộ dáng vẻ của Ilios là thô bạo và cho thấy rằng chàng không còn cảm thấy có vấn đề nào đáng thảo luận nữa cả.
“Tôi không phải vợ của anh_ và dù sao đi nữa, rất nhiều phụ nữ sẽ chấp nhận lấy ngoại lệ cho ý kiến rằng họ có thể cần được bảo vệ đấy”Lizzie cảm thấy một thôi thúc muốn làm rõ ra.
“Đây là Hy Lạp” Ilios vững vàng nói với nàng. “Và cô cũng lo lắng một cách không cần thiết và tưởng tượng ra những vấn đề mà không hề tồn tại”
Nếu nàng đã đi ngủ lúc này, với bất kì may mắn nào đó thì nàng sẽ ngủ trước khi Ilios vào ngủ cùng nàng. Trong tất cả các khả năng đó là lí do chàng phải thức khuya để làm một số việc, Lizzie nhận ra thế, khi nàng nhặt áo khóac lên và gật đầu vẻ đã hiểu những gì chàng đã nói.
Phòng ngủ của Ilios rộng gấp 2 lần phòng ngủ khách, với cả phòng tắm lẫn phòng ướt đính kèm với nó. Không phải Lizzie cho phép mình bỏ ra chút thời gian nhiều hơn là cần thiết trong phòng tắm hiện đại này, với sàn và tường bằng đá vôi, và cái bồn tắm giống hình một cái tô khổng lồ.
Cái giường, như Ilios đã bảo nàng, là rất lớn_ rộng đủ, chắc chắn, cho cả 2 cha mẹ và ít nhất là 4 đứa con, rộng đủ cho 2 người lớn ngủ hoàn toàn cách biệt. Thậm chí là vậy, Lizzie cũng nhìn vào cái ghế sofa rộng lớn ở phía bên kia của phòng ngủ và khi đó, vẫn quấn quanh mình chiếc khăn tắm, nàng bước đến đó. Lần lượt từng cái một nàng mang cái gối của nó đến bên giường, nơi nàng đặt chúng là tỉ mỉ ngay đúng chính giữa của tấm phủ cotton và lụa màu xám nhạt không một nếp gấp.
Đó! Điều đó nên ngăn nàng, tránh cho nàng khỏi làm bất kì điều gì ngu ngốc trong giấc ngủ.
Giờ mọi thứ nàng phải làm là tìm ra bộ pyjamas bằng cotton mà nàng đã mang theo từ nhà mình.
Mười phút sau, đã mặc xong cái áo thun và quần ngắn, Lizzie lôi ra bộ đồ giường và chui vào ‘nửa’ của mình.
Ilios xoa tay lên mặt để giảm bớt mệt mỏi và sau đó nhìn vào đồng hồ. Gần 2 giờ sáng. Lizzie chắc đã ngủ say lúc này rồi. Chàng thật sự cần làm việc này sao? Một giọng nói bên trong đùa cợt chàng. Sau cùng thì, chàng hòan toàn có khả năng đảm bảo rằng không có gì xảy ra mà chàng không muốn nó xảy ra. Có phải không? Hay có lẽ, dựa vào sức mạnh của mình chàng sẽ tránh được việc tham gia cùng nàng, chàng không chắc là chàng thích thế.
Chàng nhìn vào cái ghế sofa. Nếu đó là điều chàng đang cảm thấy thế nào, vậy thì chàng tốt hơn hết là không nên mạo hiểm, đúng không? Nhặt lên tấm vải cashmere đã bị quăng ra mà đã phủ lên một trong những chiếc ghế sofa, Ilios nằm xuống với nó phủ lên người chàng, cầm cái điều khiển để tắt các ngọn đèn.
Điều này đương nhiên không phải là thứ gì mà chàng dự tính được khi chàng quyết định rằng Lizzie sẽ làm một người vợ hờ hoàn hảo của mình, Ilios nghĩ một cách dứt khoác. Ngủ trên ghế sofa trong khi nàng thì chiếm lấy giường của chàng để mà baỏ vệ nàng khỏi chính mình…