Chương 35: Nguyên nhân rời đi

Đơn Triết Hạo ôm lấy Lạc Tình Tình, bế cô đi về phía giường lớn, hướng về phía Y Thiếu Thiên đang sửng sốt, quát: "Nhanh lên một chút, gọi bác sĩ!"


Giản Nhụy Ái kinh sợ, cô nhìn thấy Đơn Triết Hạo nhổ hết kim tiêm trên mình, bất chấp tất cả chạy đến ôm Lạc Tình tình, nhìn thấy vẻ lo ấu trên mặt anh, một khắc kia cô biết Lạc Tình Tình vẫn tồn tại trong lòng Đơn Triết Hạo.


Thân thể yếu đuối của cô bỗng chấn động, trong mắt tràn ngập nước mắt, cố nén để nó không chảy xuống.


Bác sĩ chạy tới, trong lòng cô khẩn trương nhìn bác sĩ, thấy lông mi ông cau chặt: "Tổng giám đốc Đơn, vị tiểu thư này, thân thể rất suy yếu, đã trải qua căn bệnh nặng, nhưng là bệnh gì phải quan sát một thời gian và kiểm tr.a tổng quát mới rõ, chỉ có thể xác định chuyện, vị tiểu thư này đã mang thai."


Giản Nhụy Ái cảm thấy cơ thể mình rơi xuống một hố sâu vạn kiếp, bên trong không có ánh sáng, chỉ có bóng đen ngự trị.
Cô lảo đảo mấy bước, dựa vào vách tường bên cạnh, cắn cánh môi đang run rẩy.


Y Thiếu Thiên nhìn người trên giường bệnh: "Tổng giám đốc Đơn, không nên bị lừa, đây có khả năng là quỷ kế của Lạc Tình Tình, đứa bé không nhất định là của anh."
Đơn Triết Hạo không nói gì, con ngươi nhìn về phía Giản Nhụy Ái, không biết nên giải thích như thế nào?


available on google playdownload on app store


"Hạo, Hạo. . . . . ." LạcTình Tình thức tỉnh, vừa ngồi dậy liền nhào vào trong ngực Đơn Triết Hạo.
"Lạc Tình Tình, thế nào. . . . . ." Đơn Triết Hạo bất ngờ thức tỉnh, theo bản năng nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Giản Nhụy Ái.


Giản Nhụy Ái hạ thấp tầm mắt, cố gắng không nhìn tới hình ảnh bọn họ yêu thương nhau, nó sẽ khiến tim cô đau nhói.
Nội tâm Đơn Triết Hạo kinh ngạc, anh đẩy Lạc Tình Tình ra khỏi lồng ngực mình, chờ Lạc Tình Tình giải thích rõ.


"Hạo." Giọng nói của Lạc Tình Tình hơi run rẩy, ánh mắt khóa chặt Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo nhìn Lạc Tình Tình đang đau đớn, tình cảm trong lòng trở nên phức tạp, muốn hỏi cô rốt cuộc mang theo bao nhiêu bí mật?


"Hạo, lúc anh vừa định cầu hôn với em, là lúc em biết mình ngã bệnh, hơn nữa còn là bệnh không trị được, loại vi khuẩn có thể từ từ ăn mòn cơ thể em.
Khi đó em không muốn liên lụy anh, cho nên em chọn rời đi.


Một ngày kia, anh vui mừng tổ chức buổi tiệc cầu hôn long trọng cho em, nhưng bệnh tình của em tái phát, tin tưởng ông trời cho em quyết định, rằng em phải rời khỏi anh, không thể liên lụy anh.
Em lựa chọn đi qua Mĩ điều trị, nếu như chữa khỏi, em lại trở về với anh, nếu như không trị hết, em sẽ ch.ết ở đất Mĩ.


Nhưng bác sĩ lại nói cho em biết, em đang mang thai, nghe được tin dữ ấy em không biết làm sao, thân thể em, em còn lo không xong, bác sĩ đề nghị em hủy đứa bé đi.


Nhưng đứa bé chính là máu mủ của em và anh, em không nhẫn tâm giết đứa bé? Nếu bỏ đứa bé đi, việc em trở về hay không, đứa bé này anh cũng có quyền được quyết định, em trở về đây là muốn hỏi ý kiến của anh. . . . . ."


Lạc Tình Tình nói không ra lời, nước mắt ướt nhẹp con ngươi, gương mặt điềm đạm và đáng yêu bỗng chốc trở thành thê lương.


"Cái gì, em nói cái gì? Em nói lại một lần nữa cho anh nghe." Giọng nói của Đơn Triết Hạo trở nên chấn động, bàn tay to của anh nắm lấy bả vai Lạc Tình Tình, trong mắt đều là tia khiếp sợ.


Lạc Tình Tình nhìn Đơn Triết Hạo đang kích động, nước mắt như trân châu chảy xuống gương mặt nhỏ, rơi vào ga giường trắng: "Hạo, anh hiểu em mà, em không lừa gạt anh, trước kia cũng như thế, chưa bao giờ em muốn nói dối anh, em hiểu rõ cuộc đời này anh ghét nhất là phản bội."


Không, không thể nào! Đơn Triết Hạo không thể đứng vững, thân thể bỗng lay động, chuyện biến thành như vậy, anh như trở thành một đứa con nít!
Tay Đơn Triết Hạo bóp chặt vai LạcTình Tình, nếu như cô phản bội anh, có lẽ anh rất dễ tiếp nhận, nhưng kết quả như thế này, anh không thể chịu đựng nổi!


Con mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào Tình Tình, hình như muốn nhìn thấu cõi lòng cô, mi mắt nhíu chặt lại vì không thể thì thấy bất cứ gì bên trong!


Lạc Tình Tình ở bên cạnh Đơn triết Hạo nhiều năm, cũng biết tâm tư của anh, cô nhẹ nhàng rúc vào trong ngực của anh, nói: "Hạo, anh biết không? Mấy tháng qua, mỗi ngày em đều phải đấu tranh với bệnh tật, đã sớm khôi phục, liền trở về bên cạnh anh.


Thời gian chữa bệnh, trong lòng em chỉ nghĩ đến anh, vì muốn được sống bên cạnh anh mới tiếp thêm dũng khí cho em."
Mỗi câu nói của cô đều như thanh kiếm sắc bén, đâm vào trong tâm Giản Nhụy Ái.
Giản Nhụy Ái cố đè xuống những mất mát và đau đớn trong lòng xuống, nhẹ giọng nói: "Hạo, em... em đi trước."


Cô không tiếp tục nghe nổi nữa, trước kia, cho là Lạc Tình Tình vứt bỏ Đơn Triết Hạo, không ngờ cô gái kia lại chịu đau thương như thế.
Giản Nhụy Ái không muốn thương tiếc cho cô ta, nhưng cô không khống chế được mình, mắt đẹp nhìn chằm chằm vào cô gái đáng thương ấy.


Đơn Triết Hạo khẽ giật mình, nhìn Giản Nhụy Ái đang rời đi, vội vàng đứng lên, tay gắt gao cầm tay Giản Nhụy Ái: "Đừng đi."
Anh xoay người nhìn cô, nhìn con mắt bi thương của cô, có thể đọc hiểu lòng của cô.


Giản Nhụy Ái thê lương cười một tiếng, hất tay Đơn Triết Hạo ra, nước mắt không che giấu được, giống như nước biển tràn ra, cô chạy đi ra ngoài.
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo bất chấp tất cả đuổi theo.






Truyện liên quan