Chương 41: Gọi điện thị uy

Mấy ngày trôi qua, Đơn Triết Hạo không còn qua tìm Giản Nhụy Ái nữa, hai người tựa như đã xa nhau, rùng mình từ từ bắt đầu cuộc sống mới.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu sáng muôn nơi, vài sợi nắng rọi xuống, hôm nay thời tiết thật đẹp.


Căn phòng của Giản Nhụy Ái cũng bị ánh sáng chiếu vào, muốn đi ra ngoài, luyện tập thể dục buổi sáng sẽ khiến cho thân thể khỏe mạnh hơn, cô cũng dần mất kiên nhẫn khi ngày ngày phải sống trong bệnh viện rồi.
Trong công viên, rất nhiều người đi qua đi lại.


Rất nhiều người ngã bệnh, đều đến đây tập thể dục buổi sáng, hi vọng thân thể có thể sớm hồi phục, sớm rời khỏi bệnh viện, vì trong vô thức chẳng ai muốn sống ở đây lâu cả.
Kể từ ngày đó đến hôm nay, dẫu cô có vô tình gặp Đơn Triết Hạo hay đi ngang phòng anh thì cũng coi như không gặp.


Giản Nhụy Ái cũng chẳng biết được ai đã xuất viện? Chỉ nghe được điều đó qua miệng của Trác Đan Tinh, nghe được LạcTình Tình xuất viện, bệnh tình của cô ta có nằm viện cũng không có hiệu quả.


Mà Đơn Triết Hạo đem phòng bệnh biến thành văn phòng làm việc, ngày ngày anh có rất nhiều cô việc cần hoàn thành.
Cô lắc đầu một cái, cố gắng tận hưởng buổi sáng của mình, không muốn tâm tình của mình bị những chuyện kia làm cho tổn thương.


Nhưng bỗng dưng Giản Nhụy Ái mất thăng bằng, lảo đảo đi phía trước, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất: "A. . . . . ."
"Cẩn thận. . . . . ." Lúc mặt của cô chuẩn bị tiếp xúc với mặt đất, một đôi tay mạnh mẽ kéo cô lại, ôm lấy thân thể cô từ phía sau.


available on google playdownload on app store


"A!" Thân thể của Giản Nhụy Ái dần vững vàng hơn, quay đầu nói lời cảm ơn: "Cám ơn!" Thậm chí không thấy rõ mặt của đối phương, cô đã lên tiếng.
Người kia kinh ngạc hô to: "Giản Nhụy Ái!"


Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt bất ngờ nhìn đối phương, thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên của anh, gương mặt kia cô có quen sao?


Thân thể cao to như thế, phải là người cao một mét chín trở lên, mắt nhỏ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, gương mặt mập ù, mặc đồng phục bệnh viện, trên mặt hiện ra một nụ cười thật tươi.
Nụ cười dịu dàng như thể muốn đem con người ta hòa tan đi
Chỉ là, cô đoán không ra đối phương là ai.


"Tớ là Đỗ Đức Minh, lúc ở cô nhi viện bị cậu đón đi!"
"Đỗ ruột già?"
Tròng mắt Giản Nhụy Ái hiện lên một tia vui mừng, nụ cười nở trên gương mặt.


Đỗ Đức Minh được đưa đến cô nhi viện cùng thời gian với cô, ở trong cô nhi viện hai năm, thường ngã bệnh, vóc dáng rất nhỏ nhé, cũng thường bị các bạn nhỏ trong cô nhi viện khi dễ, về sau được một người cậu nhận nuôi, từ đó mất đi liên lạc.


Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp lại cậu ta, hơn nữa cậu lại trưởng thành khỏe mạnh như thế.
Đỗ Đức Minh nhìn Giản Nhụy Ái, trước mít ướt, không ngờ lớn lên lại xinh đẹp như thế, rất có sức hút của con gái
"Đúng vậy! Chính là tớ, không ngờ cậu nhớ ra tớ?"


Trên gương mặt mũm mĩm của Đỗ Đức Minh tràn đầy nụ cười, xem ra vô cùng thật thà và đáng yêu. . . . . .
"Làm sao cậu lại ở trong bệnh viện?"
"Cậu cũng biết, từ nhỏ tớ thường hay ngã bệnh, ở bệnh viện cũng chẳng có gì lạ, còn cậu thì sao?"


Đỗ Đức Minh đưa đôi mắt kỳ quái nhìn cô, trước kia khi còn bé, trước kia cô là đứa bé hay khóc, nhưng cơ thể rất khỏe mạnh, cơ hồ ít khi ngã bệnh.
"Tớ. . . . . . Tớ bị cảm!"


Giản Nhụy Ái không muốn Đỗ Đức Minh nghi vấn, nói sang chuyện khác: "Cái người cậu dẫn cậu đi, về sao hai người sống như thế nào?"


"Tạm được, cứ là như vậy, thật xin lỗi, tớ phải nhận điện thoại!" Chỉ chốc lát sau, Đỗ Đức Minh trở lại: "Thật xin lỗi, cậu tớ tìm tớ, có thể phải trở về, lần sau muốn nói chuyện, đây là số điện thoại của tớ, có rãnh rỗi nhớ gọi cho tớ nhé!"


Giản Nhụy Ái nhận lấy danh thiếp, nhìn theo bóng dáng gấp rút rời đi, ngoài miệng nở một nụ cười, Đỗ Đức Minh, tính tình vẫn như ngày xưa, lúc nào cũng vội vã.


Bỗng điện thoại di động cô reo lên, đánh vỡ không khí yên tĩnh, khẽ cau mày, nhìn thấy số điện thoại di động của Đơn Triết Hạo, đã thật lâu anh không gọi điện cho cô rồi, nay gọi cho cô làm gì?


Cô mang lòng thấp thỏm nhận điện thoại, ống nghe phát ra giọng nói giận dữ: "Giản Nhụy Ái, anh không gọi cho em, em sẽ không gọi cho anh phải không? Bụng của anh rất đói, đi mua cháo đến đây cho anh với”.


"Alo. . . . . ." Còn chưa chờ Giản Nhụy Ái trả lời, đối phương đã cúp điện thoại, cô nhíu chặt lông mày, Đơn Triết Hạo – người đàn ông bá đạo, cô quyết định tác thành cho anh và người kia rồi, cũng chẳng cần thiết nghe lời anh.


Anh cứ trêu chọc cô là sao, mấy ngày nay, Lạc Tình Tình đều đến tìm anh, đây không phải thể hiện là tình cảm bọn họ rất tốt sao! Đơn Triết Hạo vì sao còn quấy rầy cô?
Mỗi ngày nhìn Lạc Tình Tình lên giọng cầm hoa, mang theo nụ cười lướt qua phòng cô, tâm Giản Nhụy Ái khẽ dao động!


Giản Nhụy Ái biết Lạc Tình Tình đang hướng về cô ra oai! Nói rằng cô đã bị phế chức rồi.
Trở về phòng, Trác Đan Tinh đã tỉnh lại, bạn tốt mở nửa con mắt, lười biếng nói: "Sớm như vậy, cậu đi đâu thế?"


"Đi ra ngoài tập thể dục." Giản Nhụy Ái nhìn Trác Đan Tinh phải chịu cực khổ để chăm sóc cô, thật lòng cảm thấy áy náy, chờ thân thể cô tốt hơn một chút sẽ lập tức xuất viện.
"Đổ ruột thừa cũng thật chăm chỉ, xem ra cậu thua rất nhiều người”


"Cậu chưa từng nghe qua sao? Người ta cứ như vậy cả đời, vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, nhất định phải vui vẻ."
Ngoài cửa bỗng có một người đi tới: "Giản Nhụy Ái, chúng ta có thể trò chuyện một chút không?"


Giản Nhụy Ái xoay người nhìn người đứng ở ngoài cửa, người nọ chính là Y Thiếu Thiên, không biết cậu ta muốn nói gì? Chỉ có thể im lặng đồng ý..






Truyện liên quan