Chương 52: Ánh sáng chói mắt

Thời gian chầm chậm trôi qua, một ngày rồi lại một ngày, thân thể Giản Nhuỵ Ái dần khang phục, đó là do Đơn Triết Hạo tư tay chăm sóc, những ám ảnh cũng khôgn còn đeo bám cô, vốn là có thể xuất viện, nhưng Đơn Triết Hạo cố ý muốn giữ cô lại, đợi đến khi anh xuất viện!


Đúng là một người đàn ông bá đạo, hung hăng đến chẳng ai có thể chấp nhận được! Nên Giản Nhuỵ Ái chỉ có thể chấp nhận ở lại bệnh viện cùng với anh.


Mấy ngày trôi qua, đi theo bên cạnh Đơn Triết Hạo, cô dần hiểu được chẳng dễ làm ông chủ lớn. Nói là anh ở bệnh viện dưỡng thương, nhưng mọi ngày vẫn phải giải quyết rất nhiều công việc, cũng như nhận điện thoại của mọi người.


Giản Nhuỵ Ái thật lòng cảm thấy để làm Đơn Triết Hạo vô cùng khó khăn, cô chỉ có thể nhàm chán ngồi ở trên ghế sa lon đếm các ngón tay của mình, nhìn đồng hồ, đã qua buổi trưa, thấy Đơn Triết Hạo chẳng có bất kỳ động tĩnh gì, còn Giản Nhuỵ Ái thì đói không chịu được, cô quyết định ra ngoài mua chút đồ ăn, cũng có thể mua chút cháo về cho Đơn Triết Hạo.


Giản Nhuỵ Ái đưa mắt nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, thấy anh và Y Thiếu Thiên vẫn nói chuyện công việc, chắc cũng chẳng có chú ý đến chuyện cô rời đi.
Cô cúi lưng xuống, len lén chạy ra ngoài, cố gắng chạy đến phòng ăn.
“Tiểu Nhuỵ, bên này!”


Giản Nhuỵ Ái đi vào phòng ăn, đã thấy Đỗ Đức Minh đang ngồi một bàn ăn cách đó không xa.
Ngay sau đố, cô mỉm cười chào cậu, sau đó trực tiếp đi đến chỗ của cậu ta: “Đỗ ruột già, cậu cũng ăn cơm trễ như thế này sao?”


available on google playdownload on app store


“Không ngịa, ngồi xuống ăn cơm chung với tớ đi!” Đỗ Đức Minh rất có phong độ, đứng dậy kéo ghế giúp cho Giản Nhuỵ Ái, ý là mời cô ngồi xuống.
Giản Nhuỵ Ái khẽ mỉm cười: “Cám ơn!”


“Xem một chút xem cô muốn ăn món gì? Tớ cảm thấy món ăn Pháp ở đây rất ngon, cậu có muốn ăn thử không?”
Đỗ Đức Minh cười chờ đợi Giản Nhuỵ Ái cho ý kiến, cậu thường ở bệnh viện, đối với cái nhà ăn này vô cùng quen thuộc, thậm chí cậu thuộc lòng thực đơn ơ đây.


Giản Nhuỵ Ái xem qua thực đơn các món ăn Pháp, không nhịn được nuốt nước bọt một cái, giá tiền các món ăn đắc đến kinh người.


Cô vô thức sờ vào chỗ tiền trong túi mình, ngoài miệng lộ ra nụ cười đầy gượng ép, cô không muốn ăn đồ đắt tiền như vậy: “Đỗ ruột già, tôi.... tôi không có thói quen dùng các món ăn nước ngoài!”


Đỗ Đức Minh hiểu ý tứ trong câu nói của Giản Nhuỵ Ái, thấy dáng vẻ lúng túng của cô, le lưỡi một cái, làm ra một dáng nháy mắt đáng yêu, cậu ngoắc một người phục vụ tới: “Canh hầm cá, tôm hẹ với pho mát, gà hầm cách thuỷ tiêu chuẩn quê hương gà, mật ông, hai phần sò hầm với bơ đậu, đồ ngọt, xoài ướp lạnh, quả mân xôi nãi hạt...”


“Được rồi, quá nhiều rồi chúng ta không cần nữa, chúng ta ăn không hết đâu.” Giản Nhuỵ Ái cả Đỗ Đức Minh, nếu cô không ngăn cản cậu, chắc cậu sẽ gọi tất cả các món trong thực đơn ra, tất cả chỉ để cô nếm thử một lần.


Đỗ Đức Minh nhìn Giản Nhuỵ Ái, khẽ mỉm cười: “Vậy thì tạm thời nhiêu đó thôi, nếu cậu vẫn còn thấy thiếu thì cứ nói... dù sao ăn cơm chính là ăn cho no bụng.”


Giản Nhuỵ Ái cười một tiếng, nghĩ thầm bao nhiêu món ăn đó? Còn không no bụng! Cô khong phải là heo, không khí phòng anh nhất thời trở nên cực kỳ an tĩnh.
Cô nhàm chán nhìn mọi người đnag cười nói xung quanh, xoay người nhìn Đỗ Đức Minh đang nhìn chằm chằm vào cô, cô chỉ lúng túng gượng cười.


“Đỗ ruột già, nếu người kia được cậu săn sóc thế, bạn gái của cậu chắc sẽ rất hạnh phúc!”
Đỗ Đức Minh nghe thế vội vàng nói: “Tớ không có bạn gái!”


Giản Nhuỵ Ái kinh động nhìn Đỗ Đức Minh, ánh mắt hơi sững sờ, không hiểu cười cười: “Đỗ ruột già, cậu làm sao thế? Bạn gái cũng chưa có? Hay là cậu chọn kỹ qua vậy?”
Đỗ Đức Minh cũng biết phản ứng vô cùng kịch liệt, vội vàng khoát tay che giấu.


“Không có chuyện gì, người kia rất ưu tú sao, nhất định là một cô gái được rất nhiều người ngưỡng mộ.”
Đỗ Đức Minh nghe được trong câu nói của Giản Nhuỵ Ái, tâm chỉ cười lạnh một tiếng, lác đầu một cái.


Thật ra từ nhỏ cậu đã rất thích Giản Nhuỵ Ái rồi, những cô gái khác, cậu đều không muốn, cậu chỉ muốn một người, đó chính là cô.
Có lẽ khi đến lúc, chính là lúc nên nói. Anh đưa đôi mắt thâm tình nhìn cô: “Nhuỵ Ái, thật ra thì tớ...”


Đôi mắt của cô khẽ kinh ngạc, cậu nghĩ mình sẽ nói ra tình cảm mà cậu đã chất chứa nhiều năm, nhưng không biết nên nói như thế nào, mấy năm nay cậu vẫn yên lặng đợi chờ, nhưng đến khi đứng hoàn chỉnh trước mặt cô, cậu lại chẳng biết phải làm sao?


Giản Nhuỵ Ái nghiêm túc nghe Đỗ Đức Minh nói chuyện, nhưng đến thời khắc mấu chốt, cô có cảm giác không khí xung quanh trở nên khác thường, một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm cô, cô chợt có cảm giác cả người thiếu tự nhiên.


Cô khẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên ở giữa đỉnh đầu, có một đôi mắt nhìn chằm chằm cô...
“Anh... anh thế nào?”
Đỗ Đức Minh cảm nhận được vẻ mặt hoang mang của Giản Nhuỵ Ái, nhìn về phía ánh mắt cô đang nhìn.


Cách đó không xa, có một người đàn ông khí thái bất phàm vẻ mặt lạnh lẽo đi bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp hơn rất nhiều cô gái xinh đẹp khác, ánh mắt đang nhìn thẳng về phía Giản Nhuỵ Ái.


Dù cậu có ngu ngốc đến thế nào cũng hiểu, bọn họ là đến tìm Giản Nhuỵ Ái, tại sao Giản Nhuỵ Ái lại sợ hãi như thế?
“Cậu có quen biết bọn họ không?”


Giản Nhuỵ Ái hung hăng trừng mắt với Đỗ Đức Minh, chống lại đôi mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo, trong lòng run lên! Làm sao anh lại đến đây?
Anh đến đay đẻ bắt cô trở về sao? Chỉ là cô không có làm việc gì trái với lương tâm, tại sao phải sợ như thế?


Giản Nhuỵ Ái suy nghĩ lung tung, khối óc của cô trở nên hỗn độn, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của nah.


Đơn Triết Hạo đi từng bước chậm đến bên cạnh Giản Nhuỵ Ái, anh mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Giản Nhuỵ Ái, ánh mắt nhìn cô như nhìn một hồng hạnh vượt tường(*), anh nhìn cô bằng một đôi mắt đầy sát khí, khôgn có bất cứ tia tình cảm nào.


*(hồng hạnh vượt tường: ngoại tình).
Chỉ nói chuyện với Y Thiếu Thiên một chút, thế mà Giản Nhuỵ Ái đã chạy đến đây hẹn hò với người đàn ông khác, nếu không phải là Lạc Tình Tình nhìn thấy cô, anh cũng chẳng biết phải đi đến đâu tìm Giản Nhuỵ Ái.






Truyện liên quan