Chương 110: Đàn ông đừng can thiệp vào chuyện phụ nữ
Tiểu Cảnh vội vàng che mắt của Nụ Nụ lại: "Thiếu nhi không nên nhìn"
"Em không còn là thiếu nhi nữa, em cũng có chồng, em cũng hôn chồng em rồi."
"Nụ Nụ, làm sao em lại bướng bỉnh như thế."
"Không được sao? Em thừa dịp chồng em đã ngủ, hôn trộm, chú ấy không biết. Anh à, anh đừng nói cho chú ấy biết nhé"
Đoạn nói chuyện ngây thơ đánh vỡ khung cảnh mùi mẫn trước mắt, Giản Nhụy Ái đẩy Đơn Triết Hạo ra, cô vừa mới nhận ra, ở đây còn có trẻ em, cô hung hăng liếc Đơn Triết Hảo một cái
"Chị à, cảm giác như thế nào ạ." Nụ Nụ lên tiếng
Câu nói không mang nhiều tà ý của đứa bé, khiến Giản Nhụy Ái không biết phải trả lời thế nào.
"Nụ Nụ, đừng nói chuyện lung tung nữa, chúng ta đi thôi."
Gương mặt Giản Nhụy Ái đỏ ửng, trong tay mang nhẫn lon coca, dắt Nụ Nụ đi về phía trước, còn Tiểu Cảnh phải lẻo đẻo theo Đơn Triết Hạo.
Nội tâm của cô thấp thỏm không yên, màn cầu hôn mới vừa rồi, còn làm cho lòng cô đầy những suy nghĩ, cả đại não cũng rơi vào trạng thái lơ lững.
Không nghĩ đến người có tính cách áp đặt và cầu toàn như Đơn Triết Hạo lại cầu hôn như vậy, mà cô cũng đồng ý lời cầu hôn của anh, không có cảnh tượng lung linh, không có nhẫn kim cương lấp lánh, cái gì cũng không có.
Cô đã từng nghĩ ra hàng trăm cảnh tượng khi Đơn Triết Hạo cầu hôn mình, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chỉ phút cao hứng nhất thời mà anh nói lời cầu hôn với cô, cái kết cục này, đã khiến cô không thích ứng kịp, chỉ là, ván đã đóng thuyền cô có muốn hay không cũng phải chấp nhận phương thức cầu hôn của anh.
Đôi tay Tiểu Cảnh nắm chặt tay Đơn Triết Hạo, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn anh, dùng giọng nói như một người lớn ra lệnh cho kẻ nhỏ: "Này, anh phải đối xử thật vợ của em nhé?!"
"Ukm." Đơn Triết Hạo đối với câu chất vất của một đứa bé, không có phản ứng gì, dùng giọng kiên định để trả lời.
"Làm thế nào em tin được." Tiểu Cảnh truy hỏi tận gốc.
"Đứa bé, có nhiều chuyện không nên hỏi." Đơn Triết Hạo biết tiểu quỷ khó này rất dây dưa, không hiểu rõ chuyện hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời người, anh đã cố nhịn nhiều lắm rồi, giờ không nhịn được khiến khuôn mặt anh tuấn đông cứng lại.
"Em không hiểu, nhưng em biết, chuyện quan trọng nhất trong hôn nhân là để vợ mình được vui vẻ."
"Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy, dùng cả sinh mạng của mình để chăm sóc cô ấy, xem Giản Nhụy Ái như trân châu bảo bối, xem nụ cười cô ấy như ánh sáng mặt trời nên phải cố chọc cho cô ấy cười, đến khi già, chú sẽ nhường cô ấy đi trước, bởi vì chú không muốn để cô ấy cô đơn trên thế gian."
Tiểu Cảnh thật ra cũng không hiểu hết những từ trong câu nói của Đơn Triết Hạo, nhưng bé biết Đơn Triết Hạo yêu Giản Nhụy Ái, bé thở ra một hơi như người lớn: "Được rồi, em sẽ tặng vợ em cho anh... nếu như anh dám làm chị ấy khóc, em sẽ mang chị ấy về."
Đơn Triết Hạo nghe giọng nói tỏ vẻ người lớn của Tiểu Cảnh, thiếu chút nữa mà cười lớn, tình yêu của một đứa trẻ nhường nhịn thật đơn giảm, bàn tay to của anh khẽ sờ sờ đầu của Tiểu Cảnh
Anh cảm giác tính cách của Tiểu Cảnh cũng rất giống anh: "Được rồi, Tiểu quỷ, cảm ơn em."
"Ai là tiểu quỷ chứ!"
"Nhóc, tiểu quỷ." Đơn Triết Hạo ôm Tiểu Cảnh lên, chọc Tiểu Cảnh cười to .
Giản Nhụy Ái nghi ngờ nhìn bọn họ, thấy bọn họ chơi không chán, cô tự hỏi: ‘Không phải bọn họ là oan gia sao?’.
"Hai người sao thế."
Hai người đồng loạt trả lời: "Chuyện của đàn ông, phụ nữ không cần lo lắng."
Hoàn toàn khiến Giản Nhụy Ái im lặng, nhưng mà bọn họ thân thiết nhau rồi, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ.
Cô nhìn Nụ Nụ, cười nói: "Chúng ta đi, không cần để ý bọn họ."
Đơn Triết Hạo ôm lấy Tiểu Cảnh đi sau cô, giống như các cô là sứ giả Hộ Hoa.
Giản Nhụy Ái đã từng ảo tưởng bọn họ trở thành một gia đình, nếu thế sẽ như thế nào? Hôm nay rốt cuộc cô đã biết, đây chính là gia đình.
Gia đình hạnh phúc viên mãn, thì đứa bé mới có thể lớn lên thành người tốt, cô không tự chủ mà vuốt ve cái bụng đã to của mình.
*
‘Ba’ tiếng một ly thủy tinh vỡ nát.
Lạc Tình Tình tức giận đến nổi trở nên điên khùng, đem cái ly ném thẳng vào tường, lá trà dính vào vách tường màu trắng, tạo thành một dòng sông, chảy dọc theo chân tường
Cô thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện Đơn Triết Hạo sẽ cầu hôn Giản Nhụy Ái, Đơn Triết Hạo phải là của cô, anh không thể lấy Giản Nhụy Ái được.
Trong đầu Lạc Tình Tình vô cùng rối rắm, rốt cuộc Giản Nhụy Ái có gì tốt, cô mới là bạn thanh mai trúc mã với Đơn Triết Hạo, sao Đơn Triết Hạo lại đối xử với cô như thế?
Vương Hạo khẽ cau mày, anh nhìn chằm chằm vào Lạc Tình Tình, nhìn ra sự ghen tỵ trong đôi mắt của cô, anh tốt bụng nhắc nhở: "Lạc Tình Tình, cô đừng quên, chúng ta chỉ muốn bắt Giản Nhụy Ái để moi tiền của Đơn Triết Hạo, sau đó cô phải cùng tôi cao chạy xa bay, nếu như cô muốn gạt tôi, cô tự biết hậu quả."
Lạc Tình Tình nổi nóng, mắt bốc lửa, tay cô nắm chặt thành quả đấm, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Vương Hạo, nói với giọng khinh thường: "Đều là tại anh, làm việc chưa đủ, đến một người phụ nữ cũng không thể giết được, anh còn dám lớn tiếng với tôi, nói cho anh biết, tôi đã nắm giữ chứng cứ giết người của anh, nếu như anh dám lấy sấp ảnh kia ra ức hϊế͙p͙ tôi... tôi cũng sẽ đi báo công an."
Vương Hạo không nghĩ đến việc Lạc Tình Tình lại trở mặt nhanh như thế, trên mặt nở ra nụ cười lại. Đúng rồi! Loại phụ nữ này rất hay nói dối, tại sao anh phải tin tưởng lời nói của cô.
"Chứng cớ, tôi thao tác nhanh nhẹ như thế, có thể cho cô tìm được chứng cứ sao, hơn nữa cũng là cô bắt tôi đi, muốn vào ngục giam cũng không phải một mình tôi mà còn có cả cô."
Lạc Tình Tình đứng ở bên giường, cười lạnh: "Không phải anh đã phái hai người đi giết Giản Nhụy Ái sao, một người trong đó là người đàn ông đã ch.ết mấy ngày trước, hắn ta đã sớm ghi âm lại cuộc nói chuyện của anh với hắn ta, không được, tôi sẽ không chia sẻ thêm cho anh đâu."
"Người phụ nữ này, không được động đến cô ta, chờ trời tối, ném cô ta ra biển làm mồi cho cá."
"Như thế nào, có phải là những gì anh đã nói không." Lạc Tình Tình hài lòng, xui khiến anh đi giết Giản Nhụy Ái, có thể giết được thì tốt, không thể giết được cũng xem như cô đã nắm được nhược điểm của Vương Hạo
Như vậy cũng có thể xem như cô và Vương Hạo ngang hàng nhau
Chung quy mà nói, tất cả chỉ vì muốn đôi bên cùng có lợi.
Vương Hạo hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình, phẫn hận nói: "Đưa ghi âm cho tôi."
Bàn tay to của anh kềm chặt cổ của Lạc Tình Tình, nếu như anh dùng thêm tí sức nữa, chắc chắn Lạc Tình sẽ đi chôn ngay, nhưng anh vẫn chưa xuống tay được, dù sao trong lòng anh vẫn có người vợ ngoan độc này.
Trong tình yêu, người nào yêu người kia trước, người đó chính là kẻ thua cuộc, Vương Hạo chính là người thua.
Lạc Tình Tình tìm được cơ hội thoát thân, cô hắng giọng, nhướng mày, cười nhìn Vương Hạo, sau đó nói: "Anh không cần cầm những tấm ảnh kia đến đây uy hϊế͙p͙ tôi nữa, tôi cũng sẽ không cầm những đoạn ghi âm đến ép buộc anh, thành thật mà nói mục đích của chúng ta chỉ có một, đó là tiền của Đơn Triết Hạo, chúng ta phải giữ lập trường, nhưng trước hết phải tìm cách diệt trừ Giản Nhụy Ái."
"Chỉ cần cô đừng mang ý định quay lại bên cạnh Đơn Triết Hạo, mặc kệ như thế nào! Ta sẽ giúp cô… giết ch.ết Giản Nhụy Ái." Vương Hạo lạnh lẽo nói
"Được, đồng ý, hiện tại anh đi nghỉ ngơi một chút đi, lần trước anh đã gây tổn thương của Giản Nhụy Ái, thì người khôn khéo và xảo trá như Đơn Triết Hạo, nhất định sẽ nghĩ biện pháp bảo vệ cô ta, nên lúc này chưa phải là thời cơ hành động."
Vương Hạo cũng cam chịu với suy nghĩ thấu đáo của cô.