Chương 33: Thổ Lộ
BeTa _Đông Hoa
"Tối nay em phải phục vụ anh."
Tống Nguyệt Linh nghe điều kiện của Nghiêm Hạo xong liền xấu hổ quẫn bách, gương mặt đỏ rực tới tận mang
tai. Nhìn gương mặt đắc ý cười như không cười của anh, cô thật hận không
thể cắn anh một ngụm cho thật mạnh a.
"Thế nào, được không? Nếu như em không đồng ý cũng không sao." Nghiêm Hạo thấy cô vợ nhỏ xấu hổ, khổ sở thì có chút không đành lòng. Nhưng anh vẫn không muốn bỏ qua cái tiện nghi này nha. Đâu dễ gì được cô vợ nhỏ phục vụ cho chứ.
"Nhưng em không biết phải làm thế
nào?" Tống Nguyệt Linh cắn cắn môi nói, nhưng cô thật sự rất muốn biết được tình cảm của anh dành cho cô là như thế nào.
"Anh sẽ dạy cho em." Nghiêm Hạo hưng phấn, vui vẻ đi về phía giường nằm xuống, nhìn cô vợ nhỏ ra lệnh: "Hôn anh."
Tống Nguyệt Linh thẹn thùng nhưng cũng ngoan ngoãn dâng môi mình đặt lên môi anh, nhẹ hôn lên. Mọi khi đều là anh hôn cô, còn cô chỉ biết thụ động đón nhận và chậm chạp hưởng ứng theo anh. Nhưng hôm nay, cô muốn chủ động lại không biết phai bắt đầu từ đâu.
Để môi mình lên trên môi anh thật lâu, sau đó nhẹ mở môi mọng ra, có chút trúc trắc ngậm lấy, ʍút̼ nhẹ môi anh.
Nghiêm Hạo hít một hơi thật sâu, đầy kích động, kỹ thuật hôn của cô rất tệ nhưng nó lại có thể khiêu khích cảm giác của anh, hơi thở thơm tho của cô, thân thể mềm mại dựa vào người anh, đôi ngực sữa đặt lên trên tay của anh. Mọi thứ đó đều làm cho anh thật muốn đè cô ở dưới thân để mà hung hăng muốn cô. Nhưng anh không thể đầu hàng sớm như vậy được.
Tống Nguyệt Linh hôn mỏi miệng nên ngưng lại, đôi mắt ủy khuất nhìn anh. Nghiêm Hạo muốn cười nhưng cố kìm lại, nhìn cô bình tĩnh, nói: "Tháo khăn ra, rồi hôn nó." Anh chỉ vật phía dưới hai chân của anh, rất tự nhiên nói.
Tống Nguyệt Linh há hốc miệng, sau lại xấu hổ không thôi. Cô thật muốn tung cửa bỏ chạy a. Cô mới không thèm hôn chỗ đó của anh đâu.
"Thật ra cũng không đáng sợ như em nghĩ đâu, cứ thử đi, nó sẽ rất thích em đấy." Nghiêm Hạo thấy trong mắt cô có tia phản kháng, anh làm sao cho phép cô mới lâm trận đã bỏ chạy được chứ. Anh nhẹ giọng dụ dỗ nói.
Tống Nguyệt Linh nhìn chằm vào vật nằm phía dưới khăn trắng đầy do dự, mím môi, nhẹ tháo chiếc khăn đang quấn bên hông của anh xuống. Cự long cứ thế bật ra, oai phong thẳng đứng
Tống Nguyệt Linh hít vào một hơi đầy hoảng sợ. Bây giờ cô mới nhìn rõ cậu anh em của Nghiêm Hạo. Thật lớn a, cái đầu nó lúc lắc như muốn chào hỏi cô vậy. Tống Nguyệt Linh vội đưa mắt tránh đi, không dám nhìn tiếp nữa.
Nghiêm Hạo nhìn phản ứng của cô vợ nhỏ khi nhìn thấy cậu anh em của anh, lòng không khỏi hưng phấn cùng kích động dồn dập. Bên dưới càng thêm bành
trướng, đúng là không có tiền đồ mà.
"Mở miệng nhỏ của em ra, rồi hôn nó đi. Anh thật khó chịu lắm." Anh không nhịn được liền cầu xin cô.
Tống Nguyệt Linh thấy anh khó chịu cũng không đành lòng, bèn nhích người đến, cúi đầu xuống chậm rãi há miệng nhỏ ra, khó khăn ngậm lấy vật to lớn của anh vào.
Nghiêm Hạo cảm thấy có một luồng sung sướng chạy dọc khắp sống lưng khiến anh run rẩy không thôi. Bên trong miệng cô ấm áp bao bọc lấy anh, khiến anh không ngừng dâng lên từng trận khoái cảm kích động.
"Đúng rồi bảo bối, hãy ɭϊếʍƈ ʍút̼ nó đi."
Nghiêm Hạo giọng khàn khàn nói.
Tống Nguyệt Linh cảm thấy nó hình như lại lớn hơn ở trong miệng của cô, khiến cô khó nhọc ngậm lấy. Lưỡi nhỏ nhẹ nhàng an ủi nó làm cho Nghiêm Hạo run lên từng chập.
"Bảo bối, thật muốn nổi điên với em." Nghiêm Hạo gầm lên, kéo người cô lên, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Anh sợ nếu còn kéo dài lâu nữa, chắc chắn sẽ ngã mũ trước cô vợ nhỏ này mất thôi. Anh còn muốn yêu thương cô thật nhiều nha.
Bàn tay vội vả lột nhanh chiếc áo ngủ của cô ra, đầu cúi xuống bộ ngực sữa đang dụ hoặc anh. Há miệng ngậm lấy nụ hoa nhỏ của cô ɭϊếʍƈ ʍút̼ không dừng, bàn tay dời đến bên còn lại, xoa nắn nó thành đủ hình dạng.
Tống Nguyệt Linh bị anh kích thích, cơ thể liền nhanh chóng nóng lên. Nghiêm Hạo nâng chân cô lên, nhanh chóng tiến vào nơi ẩm ướt chặt hẹp của cô.
Từng trận rút ra tiến vào thật sâu, thật mãnh liệt khiến cô không kiềm được rên rỉ, nhưng chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt lóe sáng, ôm lấy cổ của Nghiêm Hạo: "Hạo, anh có yêu em không?" Tống Nguyệt Linh nhân lúc này lại hỏi ra điều mình muốn biết.
Nghiêm Hạo vì khoái cảm mãnh liệt khiến anh sung sướng không thôi, kích tình càng thêm dồn dập. Anh thật sự mê luyến cơ thể nhỏ nhắn khít khao của cô vợ nhỏ, cô như thể được tạo ra là để dành cho anh vậy.
"Bảo bối, anh yêu em!" Nghiêm Hạo không chút do dự thốt ra.
Tống Nguyệt Linh vui mừng, hốc mắt đỏ lên ôm chặt lấy anh. Anh cũng yêu
cô, thật tốt quá. Cô hôn nhẹ lên môi anh, vui vẻ nói: "Em cũng yêu anh, Nghiêm Hạo."
Nghiêm Hạo khẽ cười, kích động chạy nước rút càng mãnh liệt ở bên trong cơ thể cô.
Trong phòng hai người yêu nhau đang cùng nhau dệt lên bài ca đẹp nhất của loài người. Hơi thở ngọt ngào thật lâu chưa tan đi.
Sáng hôm sau, Nghiêm Hạo tràn đầy tinh lực đi làm, còn Tống Nguyệt Linh thì nằm bẹp dí ở trên giường, không nhấc tay lên nổi.
Thật bất công a. Nhìn Nghiêm Hạo một thân tây trang cao lớn hấp dẫn đứng quay lưng về phía cô. Nhớ đến buổi tối hôm qua, Tống Nguyệt Linh liền cười ngọt ngào.
Nghiêm Hạo nhìn cô vợ nhỏ nằm trên giường, cả người giấu trong chăn chỉ lộ ra bờ vai trần và xương quai xanh quyến rũ. Cô đang cười ngọt ngào nhìn anh, gương mặt sáng rỡ vì hạnh phúc làm cho anh có chút lóa mắt.
Anh khẽ cười một tiếng, chân bước lại hôn lên đôi môi cô. Tống Nguyệt Linh ngẩng mặt lên, đón nhận nụ hôn của anh, tay không kìm được quàng lên cổ anh. Động tác đó khiến cho chiếc chăn tuột xuống, lộ ra bộ ngực mê người.
Nghiêm Hạo ánh mắt nóng bỏng ôm cô sát vào lòng hôn sâu, tay nhẹ trêu trọc nơi đẩy đà của cô, nói: "Mới sáng sớm đã muốn quyến rũ anh rồi sao?"
Tống Nguyệt Linh xấu hổ vùi mặt vào
ngực anh, không lên tiếng. Cô thật thích anh, lúc nào cũng muốn ở gần anh, mùi hương trên người anh thật dễ chịu.
Nghiêm Hạo phì cười nhìn cô làm nũng, ánh mắt dịu dàng, nhu tình vuốt ve cô: "Tối qua thật rất mệt rồi. Hôm nay nên nghỉ học một buổi đi, ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, biết không? Anh đi đây." Hôn nhẹ lên môi cô một cái nữa, rồi mới bước ra khỏi phòng.
Tống Nguyệt Linh nhìn bóng lưng
của anh có chút mất mát nằm xuống. Điện thoại lúc này lại kêu lên, cô liền bắt máy.
"Yến Tử, hôm nay cậu rãnh không? Hôm qua mình có gặp Chu Hàn Quân, biết cậu vẫn ở thành phố A, anh ấy rất muốn gặp cậu." Giọng Tô Cầm sôi nổi nói.
"Được thôi, trưa nay mình với cậu ghé qua cửa hàng thăm anh ấy đi." Tống Nguyệt Linh nhớ tới Chu Hàn Quân không nhịn được liền muốn gặp anh ấy. Không biết hơn một năm qua cửa
hàng bánh như thế nào rồi?
............... ...........