Chương 57: Chúng Ta Nên Kết Thúc!
Tống Nguyệt Linh ngồi trong một quán cafe tao nhã lịch sự cùng với Chu Hàn Quân. Anh vẫn phong độ ấm áp như xưa làm cho người ta có cảm giác tin cậy, mấy năm qua anh cũng thành thục không ít. Ánh mắt khi nhìn cô đã không còn thâm tình say đắm như xưa, hiện tại chỉ nhàn nhạt mang theo một chút lưu luyến mà thôi.
Chu Hàn Quân nhìn người con gái lần đầu tiên khiến cho anh biết rung động, thật tâm đi yêu một người, nhưng lại không có duyên với cô. Năm đó, khi nhận được tin cô lựa chọn đi đến một nơi khác chứ không chịu ở nơi anh đã chuẩn bị cho cô thì anh đã biết câu trả lời của cô dành cho phần tình cảm của anh là gì rồi, lúc đó chỉ còn động lại đau khổ, hụt hẫng và nuối tiếc. Thời gian sau đó anh vẫn âm thầm cho người tìm kiếm cô, 1 năm, rồi 2 năm, rồi 3 năm, anh cũng từ từ mà tuyệt vọng theo.
Trong lúc đó, Âu Thư Tuyết, người bạn thanh mai trúc mã của anh vẫn luôn âm thầm yêu anh, lặng lẽ quan tâm chăm sóc anh. Mặc cho anh có lạnh nhạt không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn không một lời oán hận. Một lần vì say rượu mà xảy ra quan hệ với cô, dù cô vẫn bình thản xem như không có gì xảy ra nhưng điều đó lại làm cho anh áy náy. Sau đêm đó, cô không hề đến tìm anh nữa mà lại tìm cách tránh né xa cách anh. Anh lúc này mới bắt đầu khó chịu cùng lo lắng, nhìn cô kết giao với người đàn ông khác, anh vô cùng tức giận giống như bị phản bội vậy. Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, anh đã sa vào sự dịu dàng của cô. Tình yêu của cô làm cho anh cảm động, cũng làm lung lay tâm của anh. Nếu đã như thế, anh cũng không muốn để vụt mất cô.
"Khi nào anh kết hôn?" Tống Nguyệt Linh quan tâm hỏi.
"Khoảng tháng sau!" Chu Hàn Quân có chút không tự nhiên nói.
"Chúc mừng anh! Em thật sự mong anh hạnh phúc!" Cô chân thành nói.
Chu Hàn Quân nhìn vào ánh mắt trong suốt chân thành của cô trong lòng có chút chua xót. Nhưng như vậy cũng rất tốt, vẫn có thể làm bạn của cô. Bây giờ anh cũng sắp có tổ ấm cho riêng mình, chút tình cảm xưa có thể buông tay được rồi. Nhớ đến gương mặt của Thư Tuyết, bất giác trong lòng của Chu Hàn Quân liền trở nên mềm mại.
Hai người chia tay nhau ở ngã ba đường, Chu Hàn Quân ngỏ ý muốn đưa Đinh Yến Tử về nhưng cô lại khéo léo từ chối. Chu Hàn Quân nhìn cô thật chăm chú, Tống Nguyệt Linh mỉm cười, chúc phúc nhìn lại anh. Anh bật cười, thanh thản quay lưng đi về phía trước, Tống Nguyệt Linh cũng cười xoay lưng đi về phía ngược lại. Trùng sinh sống lại, Chu Hàn Quân là người mang lại cho cô cảm giác ấm áp, chở che như một người thân. Cô mỉm cười nhớ tới những chuyện đã qua, ánh mắt ửng đỏ vẫn tiếp bước đi về phía trước: "Chu Hàn Quân, anh phải thật hạnh phúc nhé!"
Chu Hàn Quân dừng bước lại, xoay người lại nhìn bóng lưng xinh đẹp của Đinh Yến Tử, ánh mắt lóe lên, ngậm ngùi bước tiếp. Có lẽ từ lúc bắt đầu đã định sẵn anh và cô không có cùng một con đường: "Anh tin em rồi cũng sẽ hạnh phúc, Yến Tử!"
***
Tống Nguyệt Linh về tới trước cửa nhà, bổng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cô mừng rỡ chạy nhanh đến: "Chị Tịnh Nhan, rốt cuộc thì chị cũng chịu về đây với em!" Uông Tịnh Nhan tay cầm hành lý, cậu bé Thiên Khắc đứng kế bên vẻ mặt nôn nóng, chỉ mới mấy tháng không gặp nhau, hai mẹ con chị ấy tuy hơi gầy một tý nhưng tinh thần rất tốt.
"Thằng bé này cứ một hai bắt chị đưa đi thăm công chúa nhỏ, chị chịu hết nổi nên đành phải quay về!"
"Chào dì!" Thiên Khắc lễ phép chào Tống Nguyệt Linh, cô mỉm cười nhẹ vuốt đầu bé.
"Em vẫn mong hai mẹ con chị về đây với em, thôi, hai chị em mình vào nhà đi!" Tống Nguyệt Linh về đây vẫn luôn liên lạc với Uông tịnh Nhan, chính vì thế mà tất cả chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này của cô, Uông Tịnh Nhan đều biết cũng như chuyện hai bảo bảo đã hết bệnh và hiện tại thì bốn mẹ con cô dọn về đây.
Uông Tịnh Nhan mấy năm nay sống cùng với Đinh Yến Tử, tình cảm đã vượt qua tình cảm chị em ruột thịt, cho nên từ khi hai mẹ con cô ấy rời đi về thành phố A, lại có chút không quen. Con của cô nhớ cô bé Linh Nhi mà không thèm ăn uống, làm cho cô phải quyết định quay về đây. Mặc dù trong lòng còn rất nhiều lo sợ, nhưng cô biết, có những chuyện rồi cũng phải đối mặt, cũng không thể trốn tránh suốt đời được.
***
"Hạo, hai bảo bảo cũng đã hết bệnh rồi, chúng ta cũng nên tính tới chuyện kết hôn đi. Anh để em chờ cũng đủ lâu rồi đó nha!" Lưu Uyển Nhược từ phía sau ôm chầm lấy cổ của Nghiêm Hạo, kề sát thân hình nóng bỏng của cô vào lưng anh, giọng nói ngọt ngào mang theo chút làm nũng, một chút ủy khuất thật khiến người ta thương tiếc.
Nghiêm Hạo nhíu mày, gương mặt bất đắc dĩ: "Hôm nay em tìm tới công ty của anh chỉ vì chuyện này thôi sao?"
"Chuyện kết hôn cũng không phải là chuyện nhỏ nha!" Lưu Uyển Nhược đáng thương bĩu môi nói.
"Em cũng đã nói chuyện này không phải là chuyện nhỏ, vậy để từ từ rồi tính đi!" Nghiêm Hạo tìm cớ thoái thác vấn đề này.
"Em đã gần 30 rồi! Hạo, phụ nữ ai cũng sợ qua tuổi thanh xuân của mình cả, anh cũng không còn trẻ nữa, sao phải chờ tiếp chứ? Chúng ta yêu nhau gần 10 năm rồi, anh còn muốn em đợi bao lâu nữa đây?" Cô bất mãn không kiềm được, cao giọng hỏi.
"Nhược Nhi, bây giờ anh không có tâm trạng để nghĩ tới chuyện kết hôn. Chuyện này để sau đi!" Nghiêm Hạo không kiên nhẫn nói.
"Cuối cùng thì anh có thật sự muốn lấy em không? Tại sao anh cứ bắt em chờ đợi mãi thế, anh có biết em có bao nhiêu lo lắng cùng bất an không? Hay anh đã không còn yêu em nữa rồi?" Lưu Uyển Nhược kích động không kiềm chế mà nức nở chất vấn. Cô thật sự không thể kiên nhẫn nữa, càng ngày anh càng lạnh nhạt với cô. Hai thằng bé kia cũng đã khỏe mạnh thì còn chuyện gì vướng bận mà không thể kết hôn cùng cô chứ? Anh muốn cô phải chờ đợi đến bao giờ đây?
Nghiêm Hạo nhìn Lưu Uyển Nhược đau lòng ủy khuất có chút không đành lòng, bỗng cảm thấy thật có lỗi với cô. Thật ra Nhược Nhi đã chờ anh lâu như vậy cũng thật ủy khuất cho cô nhưng anh không thể kết hôn cùng cô. Tình cảm của anh dành cho cô không còn như xưa nữa. Nếu kết hôn ngoại trừ cho cô danh phận Nghiêm phu nhân thì anh không thể làm được gì cho cô, làm như thế chỉ khiến cho hai người càng bất hạnh thêm trong cuộc hôn nhân không tình yêu này mà thôi: "Nhược Nhi, anh cảm thấy chúng ta . . . . ."
Lưu Uyển Nhược lo sợ, vội vàng ngăn câu nói tiếp theo của anh: "Không, Nghiêm Hạo, anh đừng nói nữa! Nếu anh muốn chờ, em sẽ tiếp tục chờ! Anh đừng nói gì cả, xem như hôm nay em chưa đề cập qua chuyện này đi!"
Cô biết anh sắp muốn nói gì với cô, nhưng cô không muốn nghe. Cô không muốn phải xé mặt nhau như thế, nếu như anh nói ra, cô sẽ không còn lý do gì để ở bên anh nữa rồi. Cô hơi vọng động rồi, tại sao lại có thể kích động như vậy chứ? Lưu Uyển Nhược trong lòng thầm mắng chính mình.
"Nhược Nhi, tội gì phải làm như vậy? Là anh có lỗi với em!" Nghiêm Hạo thấy cô trốn tránh cũng không dừng lại, thật sự anh cũng mệt mỏi lắm rồi. Anh không muốn kẹp giữa hai người như vậy nữa, anh yêu Đinh Yến Tử, rất yêu cô ấy. Anh không thể buông tay được, cho dù có lỗi với Nhược Nhi mà bị đày xuống địa ngục, anh cũng chấp nhận. Anh không thể kiềm nén tình cảm của mình hơn nữa, cũng không muốn Nhược Nhi vô vọng chờ đợi bên anh thêm nữa:
"Nhược Nhi, em muốn gì anh cũng cho em, nhưng chúng ta nên kết thúc tại đây đi!"
Nhìn Nghiêm Hạo kiên quyết nói ra như thế, Lưu Uyển Nhược chấn động cảm thấy như sét đánh bên tai.
Không ngờ anh có thể nói thẳng ra như vậy, cứ nghĩ rằng nhẫn nại chịu đựng ở bên anh lâu như thế, anh cũng sẽ vì tình xưa mà không tuyệt tình với cô. Là cô quá đề cao chính mình hay là quá xem thường tình cảm của anh dành cho Đinh Yến Tử?