Chương 63: Ngoại truyện 3
Nỗi khổ của tổng giám đốc Nghiêm.
Hôm nay cả nhà Tống Nguyệt Linh đi tham quan cùng với trường mẩu giáo của Thuần Phúc và Hạo Khang. Nhà trường tổ chức cho gia đình bọn trẻ cùng nhau chơi tham quan cắm trại, vì là lần đầu tiên cho hai cậu bé vui chơi hoạt động tập thể cho nên cô xin nghỉ một ngày để cùng đi với bảo bảo. Tất nhiên, một người thích bám vợ như Nghiêm Hạo cũng quăng công ty cho Đường Nhật để cùng vợ và ba bảo bảo của mình đi chơi rồi.
Mỗi gia đình đều đi chung trên xe của nhà trường chuẩn bị để có thể giao lưu giữa phụ huynh với nhau, trò truyện và trao đổi kinh nghiệm chăm sóc con v.v. . .
Nghiêm Hạo không thích cùng nhiều người ngồi chung trên một chiếc xe lớn, nhưng cô vợ nhỏ của anh thì phản đối anh muốn đi riêng. Cô nói nếu đã đi chơi thì phải hòa nhập với mọi người, không nên quá đặc biệt, chính vì vậy anh đành phải đen mặt nhìn từng cặp vợ chồng ồn ào náo nhiệt đang từng tốp từng tốp bước lên xe.
Tầm một gia đình sẽ có 3 người hoặc 4 người là nhiều, nhưng gia đình của Tống Nguyệt Linh đặc biệt hơn, có tới 5 người. Ba đứa trẻ, một cặp song sinh và một cô bé gái đáng yêu, tuổi xấp xỉ nhau, gây chú ý không nhỏ cho mọi người. Có lẽ sự nổi bật của gia đình cô khiến nhiều người hâm mộ.
Hôm nay, Nghiêm Hạo mặc bộ tây trang thoải mái, áo sơ mi trắng ở bên trong hơi mở ra, tay ao xắn lên, lịch sự mà thoải mái, cộng với dáng dấp anh tuấn hơn người của anh, tuy nghiêm nghị nhưng thu hút không ít các bà mẹ trẻ nhìn anh đầy ngưỡng mộ. Đứng bên cạnh anh là cô vợ nhỏ, Tống Nguyệt Linh trẻ trung với chiếc quần jean xanh đậm ôm trọn đôi chân dài thẳng tắp, trên người mặc áo sơ mi trắng ngắn tay. Tóc cột đuôi ngựa cao lộ ra chiếc cổ thon trắng. Gương mặt mộc trắng trẻo mịn màng, chân mang đôi giày sandal gọn nhẹ, nhìn cô xinh đẹp, trẻ trung khiến không ít cánh đàn ông ngắm nhìn.
Hai bảo bảo đều mặc quần cột lửng đầu gối kiểu dáng giống nhau. Thuần Phúc mặc áo thun màu vàng, còn Hạo Khang thì mặc màu xanh đọt chuối, màu sắc làm nổi bật làn da trắng hồng hào khỏe mạnh của bọn trẻ, cộng thêm gương mặt tiểu soái ca rất đáng yêu. Còn cô bé Linh Nhi thì mặc một chiếc quần ôm tới đầu gối, chiếc váy ngắn xòe xinh xắn phủ lên bên ngoài chiếc quần. Cô bé mặc một chiếc áo phồng tay màu hồng xinh xắn, tóc được cột cao chia ra hai bên, tết thành hai bím đáng yêu. Bé con nhu thuận đứng bên cạnh mẹ.
“Đinh Yến Tử, phải là em không?” Giọng nói của phái nam mang theo nghi ngờ vang lên.
“Anh Cố, chào anh!” Tống Nguyệt Linh nhìn thấy đồng nghiệp thì ngạc nhiên, sau cũng lịch sự chào hỏi lại.
“Gọi anh là Hoành Lâm là được rồi, anh Cố nghe xa lạ quá. Hôm nay em cùng gia đình đi chơi à, đây là cháu của em sao?” Cố Hoành Lâm là trưởng phòng tiếp thị của Tống thị, một người đàn ông 30 tuổi độc thân. Vóc dáng lịch sự cao ráo, tính cách phóng khoáng vui vẻ khiến cho mấy cô nhân viên chưa kết hôn ở Tống thị rất yêu thích. Vì tính cách hào sảng của anh nên Tống Nguyệt Linh đối với anh cũng rất có thiện cảm. Đôi khi đụng mặt nhau ở công ty cũng sẽ nói vài câu với nhau, có thể xem là một đồng nghiệp không tệ.
“Vâng, còn anh, đi cùng với ai?”
“Anh đi cùng em gái và cháu trai.” Cố Hoành Lâm vừa nói xong thì một cậu bé mập mạp chạy lại ôm lấy chân của anh, vui vẻ kêu lên: “Cậu.” Khi nhìn thấy mấy người Tống Nguyệt Linh cùng hai bảo bảo đứng bên cạnh thì la lên: “Thuần Phúc, Hạo Khang, chào.”
Giọng nói vui vẻ thân thiết của cậu bé hướng về hai bảo bảo nhưng Thuần Phúc nhìn cậu một cái, xem thường quay mặt đi chỗ khác, còn Hạo Khang nể tình cười với cậu một cái.
“Hoành Bách, cháu quen với hai cậu bé này sao?” Cố Hoành Lâm yêu thương nói cháu trai của mình. Cậu bé ngẩng đầu lên nhìn cậu nói: “Dạ phải, Thuần Phúc và Hạo Khang học cùng lớp với cháu. Hai bạn ấy được rất nhiều bạn nữ trong lớp yêu thích đấy ạ.” Giọng nói mang theo vẻ ghen tỵ của cậu bé khiến ai cũng buồn cười.
“Nè nè, hai cậu đi với ai vậy? Cô bé này có phải là em gái đáng yêu mà cậu hay kể không?” Cậu bé thân thiết nắm lấy tay Hạo Khang chỉ về phía cô bé Linh Nhi đứng ở bên cạnh, tò mò hỏi. Cô bé này rất đáng yêu nha.
“Đúng vậy, Linh Nhi là em của mình, còn người này là mẹ của mình.” Hạo Khang tính cách cũng hoạt bát sôi nổi, hoàn toàn đối lập với Thuần Phúc.
“Woa, cậu nói chị xinh đẹp này là mẹ của cậu sao, không thể nào?” Cậu bé lấy ngón tay mập mạp chỉ về phía Tống Nguyệt Linh, ngạc nhiên kêu to lên không tin.
“Mẹ của tôi dĩ nhiên xinh đẹp rồi.” Hạo Khang nở mũi kiêu ngạo nói. Cô bé Linh Nhi và Thuần Phúc liếc Hạo Khang một cái xem thường, nhìn lại Hoành Bách còn đang sùng bái nhìn mẹ của chúng thì trong lòng cũng hãnh diện không kém.
“Cậu sướng thật, mẹ của cậu còn đẹp như vậy. Mà ba của cậu đâu?” Hạo Khang chỉ về phía Nghiêm Hạo đang đứng sau lưng họ nãy giờ: “Ba cậu là ông chú này sao?” Lần này cậu bé mập không dám la to vì nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Hạo đang liếc nhìn về phía mình, cậu rụt cổ lại, thì thầm hỏi.
“Đúng vậy, ba của mình rất tài giỏi.” Hạo Khang không chút tiếc rẻ khen ngợi ba mình làm cho Nghiêm Hạo thỏa mãn vô cùng, miệng cong lên.
“Nhà cậu lạ thiệt nha, mẹ cậu thì trẻ đẹp, ba cậu thì lại già như vậy.” Cậu bé Hoành Bách nghĩ gì nói đó, không biết được lời mình nói ra có gì không ổn lại khiến cho mấy người ở đây sắc mặt đều biến đổi.
Thuần Phúc và Nhã Linh nghiêm túc nhìn ba của mình từ đầu tới chân, sau đó lại nhìn Tống Nguyệt Linh, hai cô cậu bé không hẹn nhìn nhau lắc đầu khiến cho gương mặt của Nghiêm Hạo đã đen lại càng đen hơn. Tống Nguyệt Linh cúi đầu nhịn cười.
Cố Hoành Lâm tuy bất ngờ, nhưng sau đó làm bộ giận dữ la cậu cháu của mình: “Hoành Bách, con không được nói lung tung.” Rồi anh hướng về phía Tống Nguyệt Linh và Nghiêm Hạo cười xin lỗi. Nhưng cậu bé không hiểu ý tốt của cậu mình rồi, cậu bé dường như rất ủy khuất, không phục cúi đầu lẩm bẩm cải lại: “Con có nói sai đâu, nhìn chú đó già thật mà. Nhìn còn già hơn cậu Hoành Lâm nữa á. Còn chị xinh đẹp rõ ràng nhìn trẻ hơn mẹ con nha, thật là khó hiểu.”
“Xin lỗi, anh phải đưa nó đi kiếm mẹ của nó đây. Em và gia đình chơi vui vẻ nha, hẹn gặp lại.” Nói xong, anh ôm cậu bé đi nhanh như bay, anh sợ ở đây một hồi cậu bé còn nói thêm lời gì nữa thật xấu hổ với người ta. Để lại một nhà Tống Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn theo, ba đứa bé không hẹn lại nhìn về phía Nghiêm Hạo soi xét khiến cho anh cả người không thoải mái gắt lên.
“Nhìn cái gì? Ba của tụi con phong độ như vậy, già ở chỗ nào?” Làm ba đứa bé hoảng hồn quay mặt nhìn chỗ khác. Tống Nguyệt Linh không kìm được bật cười.
***
Nghiêm Hạo đứng trong toilet nhìn mình trong gương, soi tới soi lui gương mặt của mình, sau cùng bình tĩnh bước ra khỏi phòng, đi tới bàn làm việc nhìn Đường Nhật đang thoải mái xem báo. Anh bình tĩnh hỏi: “Nhật, cậu thấy mình già không?”
“Hả, cậu nói gì?” Đường Nhật chăm chú xem báo, không quan tâm hỏi lại.
“Cậu thấy mình có già không?” Nghiêm Hạo bình tĩnh hỏi một lần nữa.
“Ừ, già.” Đường Nhật lơ đễnh trả lời.
Nghiêm Hạo nghe bạn tốt nói thế liền phiền não, suy sụp rầu rĩ. Anh rõ ràng mới gần 40 thôi, sao có thể lại già được, đàn ông ở tuổi này mới chính chắn thành đạt, hấp dẫn không phải sao? Nhưng cô vợ nhỏ của anh lại rõ ràng đã có ba đứa con, sao nhìn cứ như sinh viên mới ra trường vậy? Cô lại xinh đẹp quyến rũ như thế, thật khiến cho người ta lo lắng mà.
Mấy ngày nay Tống Nguyệt Linh cảm thấy Nghiêm Hạo có chuyện gì không vui, thường hay nhìn cô thở dài. Tối nay sau khi ăn cơm xong lại thần thần bí bí tìm tụi trẻ vào phòng đóng cửa lại, không biết làm gì? Cô nhẹ nhàng đứng sát vào cánh cửa, áp tai vào nghe lén.
“Ba, có chuyện gì sao?” Giọng nói của cô bé Linh Nhi trong vắt vang lên.
Bên trong yên tĩnh.
“Người có chuyện gì mau nói a, sắp đến giờ tụi con xem hoạt hình rồi.” Hạo Khang nôn nóng hối thúc.
Lại yên tĩnh.
“Ba, có chuyện khó nói sao?” Thuần Phúc giống như ông cụ non lên tiếng hỏi.
Nghiêm Hạo nhìn ba đứa trẻ, ánh mắt trong suốt nhìn mình, khiến cho anh có chút xấu hổ, ho khan một tiếng: “Cái đó, tụi con thấy ba có già hơn so với mẹ tụi con không?”
Ba đứa trẻ gương mặt ngơ ngác nhìn Nghiêm Hạo có chút mờ mịt. Thuần Phúc ánh mắt lóe lên chợt hiểu ra, gương mặt trầm trọng nói: "Xác thật ba có chút già hơn mẹ con.”
“Đúng, đúng.” Linh Nhi và Hạo Khang đồng ý với nhận xét của anh trai, gật đầu lia lịa.
“Vậy giờ ba làm sao đây?” Nghiêm Hạo khổ sở than một tiếng.
Ba đứa trẻ cũng rối rắm theo: “Hay ba nhuộm tóc đi, giống như thần tượng của Linh Nhi vậy. Nhìn rất cool nha.” Cô bé Linh Nhi hiến kế, ba người đàn ông nghe thế liền nhăn mặt.
Nghiêm Hạo đen mặt lại, kêu anh nhuộm tóc vàng xanh đỏ thì làm sao vào công ty gặp người đây? Thuần Phúc nhíu lông mày nhỏ nhắn, sau cùng bất đắc dĩ vỗ vai Nghiêm Hạo, bình tĩnh nói: “Ba, người đừng lo. Dù ba có già thì cũng là ba của tụi con mà. Tụi con sẽ không ghét bỏ người.” Nói xong, cậu bé mở cửa phòng bước ra khỏi phòng.
“Con cũng vậy, không chê đâu.” Hạo Khang cùng với Nhã Linh đồng thanh nói, cũng theo anh trai đi ra cửa. Hai cô cậu ngạc nhiên nhìn thấy mẹ đang đứng trước cửa phòng. Tống Nguyệt Linh ra hiệu cho tụi nhỏ im lặng đi xem phim hoạt hình đi, còn mình thì tiến vào phòng.
Nghiêm Hạo thấy ba đứa trẻ an ủi mình xong đều bỏ đi hết thì có chút dở khóc dở cười. Anh mới không sợ tụi nó chê anh, chỉ sợ cô vợ nhỏ cùng anh chêch lệch quá thôi. Tống Nguyệt Linh nhìn thấy Nghiêm Hạo khổ não vò đầu thì buồn cười, từ phía sau ôm lấy cổ của anh: “Mặc dù anh có hơi già thiệt, nhưng bù lại anh tài giỏi, kiếm tiền cũng nhiều hơn người khác nên em sẽ không chê anh.” Giọng nói của Tống Nguyệt Linh tà ác thì thầm bên tai anh.
Nghiêm Hạo giật mình nhìn lại, có chút xấu hổ nhưng rất nhanh lấp đi. Anh xoay người ôm lấy cô, đe dọa nói: “Không cho phép phàn nàn, em đã lấy anh thì phải có trách nhiệm tới cùng. Nếu dám chê anh một tiếng xem, xem anh xử lý em như thế nào?” Nói xong, anh hôn xuống cái môi nhỏ nhắn của cô, mãnh liệt giày vò. Chiếc lưỡi bá đạo tìm kiếm lưỡi thơm của cô, quấn quýt không rời. Nụ nồng càng lúc càng nồng nhiệt nóng bỏng cho tới khi cả hai không thở nổi nữa mới rời ra.
Nghiêm Hạo nhìn gương mặt của cô ửng hồng vì động tình thì xấu xa cười, môi của anh kề bên tai cô, mờ ám nói: “Yên tâm, cho dù anh có già cũng sẽ cố gắng phục vụ em tốt nhất. Đêm bảy ngày ba, em thấy thế nào, được không?” Nói xong, anh ôm Tống Nguyệt Linh hướng tới giường đi đến.
“Anh không già, một chút cũng không già. Thả em xuống đi.” Tống Nguyệt Linh hoảng hốt đầu hàng, giỡn sao, mỗi đêm anh đều hành hạ cô, cả người đều mệt mỏi muốn rả rời. Đêm bảy ngày ba, cô còn có thể sống để lo cho bảo bảo sao?
“Bây giờ mới biết sợ sao, muộn rồi.” Nghiêm Hạo cười vui vẻ, không để ý cô phản kháng, đi nhanh tới giường lớn.
Một lát sau, trong phòng trình diễn màn nóng bỏng giới hạn tuổi. Tiếng rên rỉ van xin của cô gái và tiếng gầm nho nhỏ, hơi thở dồn dập của người đàn ông.
Ba đứa trẻ đứng ở bên ngoài cửa phòng nghe thấy đều lắc đầu, nhún nhún vai. Nhã Linh bất đắc dĩ nói: “Hy vọng em sẽ không có em gái.” Cô bé muốn mình là độc nhất nha.
HOÀN