Chương 7: Giam giữ
Ánh nắng chói chang rọi vào phòng khiến Khả Ngân tỉnh lại. Cô cảm thấy đầu đau nhức, mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo từ sàn nhà. Mi mắt nặng trĩu, KHả Ngân cố mở mắt liếc nhìn xung quanh. Tốt lắm! Một căn phòng kín, chỉ có ánh nắng len vào từ khe cửa sổ.
Cô gượng ngồi dậy, cảm giác toàn thân đau nhức. Khả Ngân đứng dậy chập chững bước về phía cửa phòng, cố gắng mở ra nhưng cánh cửa gỗ dày kia không một chút dịch chuyển. Nó vẫn khép chặt ở đó.
Cô bất lực ngã ngồi xuống sàn nhà. Giam giữ sao? Cô cực kì không thích cảm giác này, bị chính cha ruột của mình bắt nhốt. Chẳng lẽ họ thực sự muốn ép gả cô ra ngoài sao?
Rầm rầm.
"Mở cửa, mở... cửa ra cho... tôi." - Cô dùng hết sức đập mạnh vào cánh cửa, nhưng bên ngoài vẫn yên lặng, không ai đáp lại cô. Khả Ngân gần như thấy tuyệt vọng. Cô khát... cổ họng khô rát. Cô đập cửa mãi đến nỗi bàn tay truyền đến từng cơn đau nhức. Nhưng cánh cửa vẫn cứ khép chặt, ngăn chặn cô với thế giới bên ngoài. Lần đầu tiên trong đời Khả Ngân biết rằng mình có thể sẽ ch.ết đi.
Cạch. Có người mở cửa, cô hi vọng nhìn về luồng ánh sáng rọi chiếu vào phòng nhưng trước mắt cô bây giờ là một cô gái xinh đẹp quyến rũ, thắt lưng uốn éo đứng trước cửa, châm chọc nhìn cô.
"Từ Khả Ngân ơi là Từ Khả Ngân, không ngờ cô cũng có ngày này." - Tịnh Du vui sướng đến mức vỗ tay. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này lộ rõ vẻ gian ác.
"Im...im miệng. Thả tôi ra ngay." - Khả Ngân không còn hơi sức đôi co với cô ta, yếu ớt nói. Giọng nói phát ra đứt quãng nhưng lại mang hơi thở lạnh lùng.
"Đến lúc này mà cô còn mạnh miệng. Tốt lắm, tốt nhất cô ch.ết luôn trong này đi."- Tịnh Du kiêu ngạo rời đi, mông vểnh lên lắc lư trước mặt cô.
Khả Ngân lặng nhìn cánh cửa cứ thế khép chặt lại mà chẳng thể tiến lên thoát ra ngoài. Cô mệt quá! Một mảnh tối đen bao trùm đáy mắt, cô vô lực ngã xuống sàn nhà, ngất đi.
~ Tập đoàn Tuyệt Thế
Người đàn ông anh tuấn ngồi nhíu mày sau bàn làm việc rộng lớn. Đôi mắt anh trầm xuống tỏa khí lạnh lẽo.
Mạnh Khang vẫn thản nhiên ngồi đó nhưng mấy ai biết rằng đáy lòng anh đang dậy sóng. Đã ba ngày trôi qua anh vẫn không thể liên lạc được với Khả Ngân. Điện thoại cô tắt máy, gọi đến văn phòng Luật thì trợ lí của cô bảo đã ba ngày cô không đến làm. Chuyện này là sao chứ? Cô... Chẳng lẽ cô cứ cư nhiên biến mất trước mặt anh sao?
Mạnh Khang nóng vội nhất nút tổng bộ gọi thư kí của anh vào.
Rất nhanh cánh cửa khẽ mở, Tần Minh bước vào cung kính.
"Chủ tịch, ngài có việc gì dặn dò sao?"
"Tần Minh, tôi đã ba ngày rồi không thể gặp Khả Ngân." - Mạnh Khang nhìn tâm phúc của mình, hờ hững nói cứ như Khả Ngân là một đề tài được vô tình nhắc đến thôi.
"A~ Khả Ngân? À, là Từ tiểu thư sao?" - Tần Minh thoáng đứng hình rồi há hốc trả lời. - "Chủ tịch, có thể cô ấy có việc bận thì sao?"
Tần Minh khó hiểu nhìn Mạnh Khang. Chỉ là một cô gái thôi mà... sao lại quấy nhiễu tâm tình chủ tịch cao cao tại thượng của anh chứ? Có lầm không đây? Nhưng hình ảnh chân thực trước mắt không thể là giả, chủ tịch đang cau mày a~
"Không thể nào." - Như nghĩ tới gì đó, Mạnh Khang đưa tay cởi khuy áo ở cổ tay. Tần Minh đứng một bên e dè, anh biết hành động này chứng tỏ chủ tịch đang tức giận. Hàn khí như bao quanh cả người anh ấy.
"Thông báo tổng bộ, nhanh chóng điều tr.a tung tích của Từ tiểu thư." - Giọng anh vẫn dịu dàng như cũ nhưng ánh mắt lại hằn lên một cỗ sát khí nồng đậm.
Khả Ngân của anh có lẽ đã gặp chuyện không may rồi.
"Ách... Vâng." - Tuy hơi khó hiểu nhưng Tần Minh nhanh nhẹn rời đi, làm việc với công suất rất cao. Mạnh Khang luôn thấy yên tâm vì điều đó.
Khả Ngân... đợi anh!
Bên này Yến Phương đã mấy ngày rồi không thể gọi điện được cho Khả Ngân. Cô vô cùng lo lắng. Khả Ngân chưa bao giờ biến mất như vậy, cô như bốc hơi khỏi trái đất này.
Yến Phương vừa lo lắng vừa buồn bực. Khẽ quay lại phía sau, người đàn ông kia vẫn cứ đi theo cô như vậy. Thật phiền phức mà.
Hai người cứ vậy bước đi trên đường, người trước người sau. Cô gái đi trước xinh xắn đáng yêu làm vẻ mặt tức giận, còn người đàn ông phía sau vẫn trước sau giữ nụ cười bắt mắt trên môi như vậy. Ánh mắt nồng đậm chân tình nhìn Yến Phương.
Đi thật lâu, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, quay lại quát lớn.
"Vị tiên sinh kia, làm gì cứ lẽo đẽo theo tôi suốt từ nãy đến giờ vậy hả?"
"Em thực sự không quen biết tôi sao?" - Lục Kiến Hoa dừng bước, ưu nhã nhìn cô.
"Tôi... tất nhiên,, không biết anh rồi." - Yến Phương chột dạ nhìn sang hướng khác. Đùa gì vậy? Từ lúc thấy anh ta cô liền nhớ lại tất cả. Đây là cái người đàn ông ch.ết tiệt ở Nhật Bản kia, điên cuồng muốn cô một đêm ấy.
Yến Phương trong lòng tức giận thầm mắng giết Lục Kiến Hoa đến trăm lần nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên tỏ vẻ không quen biết. Đùa gì vậy chứ, loại quan hệ này có thể thẳng thừng thế sao. Chẳng lẽ bảo cô vui vẻ chạy lại bắt tay anh ta, hào hứng nói: "Rất vui được gặp lại anh, đêm đó thật high" à? Thật khiến người ta nổi điên mà.
"Không biết sao? Tốt lắm! Anh sẽ giúp em biết anh là ai." - Dứt lời Lục Kiến Hoa nhanh chân bước tới bế Yến Phương lên, tiến về chiếc xe hơi snag trọng đang đỗ bên đường, đẩy cô vào trong rồi anh nhanh chóng lên xe, bật động cơ rời đi. Không để ý đến tiếng hét chói tai của cô gái bên cạnh.
"Này, mau thả tôi xuống, tôi sẽ kiện anh. Đồ biến thái, mau bỏ tôi ra, tôi sẽ bảo Ngân nhi kiện anh tội xâm phạm tôi, này này." - Cái miệng nhỏ của Yến Phương tức giận, điên cuồng la hét bên trong xe, mặc kệ chiếc xe chạy như bay trên đường.
~
Khả Ngân vì đói khát mà tỉnh dậy. Lúc này đã là ban đêm, nhiệt độ về đêm ở Thượng Hải xuống thấp, khí lạnh qua khe cửa sổ tràn vào phòng, lạnh buốt. Khả Ngân run rẩy lui về góc phòng, cô sợ bóng tối. Ám ảnh ngày bé vẫn còn khắc sâu vào lòng cô, Khả Ngân sợ bóng tối vô cùng, màn đêm tối mịt như con thú dữ nuốt chửng lấy thân hình nhỏ bé của Khả Ngân. Mồ hôi lạnh toát ra trên khuôn mặt tái xanh của cô.
Phương Phương mau đến cứu tớ...
Khả Ngân không biết mình bị nhốt ở đây đã bao nhiêu ngày, cô chỉ vô thức tỉnh dậy vài lần rồi mệt mỏi ngất đi.
Lúc này đây, Khả Ngân nằm trên nền nhà lạnh lẽo, nghĩ về cuộc đời mình. Chưa bao giờ cô thấy cận kề cái ch.ết như vậy? Trước đây luôn nghĩ, dù sao mỗi con người kết thúc cũng đều là ch.ết đi vậy nên ch.ết sớm hay muộn cũng có quan trọng gì. Nhưng hôm nay, Khả Ngân vô cùng hối hận về những suy nghĩ đó.
Cô không muốn cứ như vậy ch.ết đi. Cô không an tâm về Phương Phương, không thể mặc kệ Phương Phương phải lấy người cô ấy không yêu.
Khả Ngân nhắm đôi mắt không còn sức sống lại.
Bỗng khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông kia hiện ra, từng đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt mị hoặc đó, đẹp đến động lòng người. Cô chưa từng biết, đàn ông cũng sẽ đẹp đến như vậy. Giây phút ấy Khả Ngân nghĩ mọi vẻ đẹp hoàn mỹ trên thế gian đều hội tụ đủ trên con người anh.
"Tôi có hứng thú với em."
" Mạnh Khang tôi không nói đùa bao giờ".
"Bảo bối ngủ ngon."
Giọng nói dịu dàng ấy như ở ngay bên tai truyền vào thính giác của cô. Một cỗ ấm áp ngọt ngào truyền đến, tim cô rung động, lồng ngực phập phồng.
Anh gọi cô là "bảo bối", khi ấy ánh mắt anh ngập tràn ôn nhu và cưng chiều. Lần đầu tiên trong đời Khả Ngân cảm nhận được sự cưng chiều từ một người đàn ông như vậy.
Bởi thế, nếu giờ này ch.ết đi, cô thực sự luyến tiếc ấm áp kia.
"Mạnh Khang, cứu em." - Khả Ngân đang gào thét trong lòng, cô không còn hơi sức để mở miệng, hi vọng rồi lại tuyệt vọng. Đôi mắt xinh đẹp chậm rãi nhắm chặt.