Chương 2: Thế thân

Một năm sau.
“Chỉ là đôi môi chỉ là, vài câu yêu thương thôi mà. Anh đã khiến con tim em…”
Nửa đêm Lý Cử Phiên đang ngủ thì mơ mơ màng nghe tiếng chuông điện thoại và rồi cô cũng mơ mơ màng bắt điện thoại lên: “Alo.”


Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ: “Ngủ rồi à nhóc?” Nghe giọng nói cô liền tỉnh hẳn – là anh gọi cho cô
Lý Cử Phiên vội nói: “Đương nhiên rồi, giờ này sao còn gọi em? Có chuyện gì sao anh?”


“Không, anh nhớ em nên gọi thôi. Ngủ tiếp đi, mai gọi anh dậy đi làm.” Nghe giọng nói ấm áp của anh, tim cô như chảy qua một dòng nước ấm.
“Hâm à? Thiệt là, thôi anh ngủ sớm đi, mai đi làm.”
“Em cúp máy trước đi, anh cúp trước em lại la cho xem.”


Nghe anh nói cô cười tủm tỉm nói mát: “Ngủ đi đấy, sáng mai thức không nổi thì em bỏ luôn, khỏi đi làm.” Xong cô cúp máy.
Nằm ôm điện thoại Lý Cử Phiên cười khẽ. Chợt giật mình, anh rất giống với Cử Hiền, giống đến cả giọng nói.


Lý Cử Phiên quen anh trong một lần đi uống trà sữa. Cái nhìn đầu tiên cô đã kinh ngạc đến nỗi quên thở, anh giống Cử Hiền, nụ cười ấm áp, giọng nói dàng.


Lý Cử Phiên liền làm quen với anh. Anh tên Chấn Huy, dù hai người quen nhau chưa đến một tháng. Nhưng anh rất tốt với cô. Mười giờ đêm anh gọi cho cô hỏi cô có đi ngủ chưa, cô nói chưa nhưng đang đói bụng. Thế là anh cúp máy khiến cô bực bội đến nỗi phồng má lên.


available on google playdownload on app store


Lý Cử Phiên không thích nhất là ai cúp máy trước khi nói chuyện cùng cô, người có thể cúp máy trước chỉ có thể là mẹ của cô.
Tầm nửa tiếng sau, anh gọi cho cô. Cô thấy số anh thì phụng phịu bắt máy: “Gọi em làm gì, khi nãy ai cúp máy trước cơ?”


“Ngốc, chạy ra mở cửa lấy phở vào ăn này.”
Lúc đấy cô hơi bất ngờ, không nghĩ anh có thể mua phở rồi mang lên tận nhà cho cô. Vì nhà cô và nhà anh cách nhau khá xa.
Trong dòng suy nghĩ miên man, dần dần cô cũng chìm vào giấc ngủ.
---
Hai tuần sau.
Lý Cử Phiên hồi hộp gọi cho Chấn Huy.


“Alo.” Nghe giọng anh khiến tim cô vừa đau vừa hạnh phúc. Có trời mới biết được cô nhớ anh đến nhường nào. Lý Cử Phiên hắng giọng nói: “Anh có muốn nói chuyện với em không?”
“Muốn chứ.” Nghe anh nói cô hơi nhếch mép: “Muốn thì gọi lại cho em.”


Lý Cử Phiên vừa đi lên lầu ba vừa suy nghĩ. Trực giác của cô cho cô biết được anh đã chán cô rồi. Trong thời gian quen nhau, hai người thật sự có rất nhiều lần cãi vã. Nhưng cô cũng nói với anh: “Cãi nhau, giận nhau là để khiến mình hiểu nhau và gần nhau hơn.”


Chấn Huy có rất nhiều bạn bè và ngày nào cũng có bạn lâu lâu không gặp rủ anh đi nhậu. Cha cô ở nhà không lẽ sống lâu hơn anh mà bạn bè lại không bằng hoặc ít hơn anh?


Thế mà cha cô ở nhà suốt, lo việc nhà, lo cho con, lo cho vợ. Lâu lâu có đám tiệc hay gì mới đi nhậu, mà nhậu cũng không về trễ hơn mười giờ.
Đằng này Chấn Huy đi nhậu về sớm lắm là mười hai giờ, về trễ thì đến sáng. Ngày nào cũng nhậu, một tuần có bảy ngày anh nhậu năm ngày là ít.


Hơn nữa gia đình Chấn Huy cũng thuộc dạng bình dân như cô thôi, đâu cần phải đi giao thiệp này nọ, nhậu này Chấn Huy chính là nghiện, là ăn chơi.


Chấn Huy không giống Cử Hiền, càng quen anh cô càng phát hiện anh có rất nhiều điểm không giống Cử Hiền, nhưng trong vô thức Lý Cử Phiên đã mang Chấn Huy biến thành Cử Hiền.






Truyện liên quan