Chương 4: Cả đời này sẽ không buông tay nữa
Màn đen tối bao phủ cả bệnh viện, sau một ngày ồn ào, rốt cuộc cũng trở lại sự yên tĩnh thường thấy.
Trong bóng tối có vài bóng đen như con báo nhỏ, từ tứ phía nhanh chóng xông tới, chỉ mấy giây đã đánh ngã được những thân ảnh đang núp trong bóng tối.
Trong đó có một cái bóng đen chạy đến từ cửa sổ tầng ba, chắc là trèo tường, rồi xông vào từ cửa sổ này.
Hạnh Nhược Thủy bỗng chốc mở mắt, thấy trước mắt mình là một bóng đen, tim đập mạnh lên, nhưng cô lại không sợ. Thương Duy Ngã từng nói, ở thành phố A này hắn có rất nhiều kẻ thù, luôn muốn dùng cô uy hϊế͙p͙ hắn.
Chắc đây cũng là những người đó thôi. Thật đáng tiếc, mấy người này tin tức chắc chưa nắm được, bây giờ cô đối với Thương Duy Ngã căn bản đã không còn bất kỳ giá trị đáng để uy hϊế͙p͙ nào.
Vậy cũng tốt, cô cũng không được coi là tự sát, Thương Duy Ngã sẽ không có cớ tổn thương đến những người bạn kia của cô. Vậy cũng tốt rồi!
Ư…ư…! Nhược Thủy cười khổ mãnh liệt hít một hơi, bởi vì đối phương đưa tay sờ mặt cô, dáng vẻ rất yêu thương.
“Nhược Thủy, anh tới cứu em đây.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, vô cùng dịu dàng.
Vừa dứt câu, người đàn ông đã ôm cô đi.
Hạnh Nhược Thủy theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhưng vì cơ thể yếu, dường như không có sức lực. Trong bóng tối, hai mắt mờ mịt cũng không thấy rõ đối phương.
người đàn ông một tay kéo ga giường, thoắt một cái liền bọc cô lại, cột vào người mình, chân dài nhảy lên, đã bước lên cửa sổ.
Nhược Thủy bỗng chốc chìm vào ký ức, rốt cuộc nhận ra được người đến cứu mình, cúi đầu hô một tiếng: “Ưng Trường không.”
“ là anh.”
người đàn ông chỉ đáp lại cô hai chữ, che chở cho cô, tung người nhảy một cái, đồng thời ưng thuận cam kết bên tai cô:
“Nhược Thủy, cả đời này, anh sẽ không buông tay nữa!”
Nhược Thủy không cách nào trả lời, vì động tác kịch liệt kia khiến cô gần như muốn ngất xỉu. Cô chỉ có thể theo bản năng, níu lấy áo người đàn ông, mặt dán chặt vào ngực anh. Trong mơ màng, cô nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ, lại còn có nhiệt độ nóng rực từ lồng ngực anh truyền đến mặt cô, khiến cô lần đầu tiên cảm thấy an tâm.
Rất nhanh, như những con báo, bóng người lại từ tứ phía xông tới, đứng quanh một chiếc xe. Một tiếng motor thật thấp vang lên, xe rất nhanh liền biến mất trong đêm tối, giống như chưa từng xuất hiện, lặng yên không một tiếng động.
Xe đang phóng nhanh về phía trước, đèn không mở.
Dựa vào thị lực của quân nhân, tất cả mọi người đều nhìn thấy, đội trưởng của bọn họ như nhặt được một vật trân bảo, ôm khư khư cô gái trong ngực. Trong lòng mọi người cũng tự đặt ra một dấu hỏi lớn, nhưng vì thông minh nên không ai dám hỏi.
Ưng Trường không cởi ga giường ra, đắp lên người Nhược Thủy, ôm cô vào ngực.
Ngay cả khi anh làm rất cẩn thận và nhẹ nhàng, nhưng trong ngực anh, Nhược Thủy từ từ tỉnh lại.
“Ưng Trường không, là anh, đúng không?”
Thanh âm yếu đuối, có những từ gần như không nghe được.
nhưng đối với quân nhân, những người mà tai phải đặc biệt thính thì chỉ là chuyện nhỏ.
Ưng Trường không bắt lấy đôi tay lạnh lẽo của cô, dùng lòng bàn tay của mình sưởi ấm cho cô. anh càng ấm áp, cô lại càng lạnh lẽo. Mới vừa rồi ở trên giường bệnh, cô biết rõ là có người, hơn nữa còn biết rõ là có người tới giết cô, nhưng một chút ý thức phảng kháng cũng không có, thậm chí cô còn không thấy sợ.
Tất cả đều nói cho anh hay: cô không còn muốn sống nữa!
“ là anh.”
“Vậy tốt rồi.”
Trong bóng tối, cô lộ ra nụ cười yếu ớt, sau đó hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Trong xe lặp lại sự tĩnh lặng, không ai nói gì nữa. Bởi vì tiếng nói của cô gái kia truyền đến, bởi vì thái độ của đội trưởng bọn họ, khiến bọn họ vô cùng khó hiểu, phức tập.
Ưng Trường không nhẹ nhàng vạch những lọn tóc đang phủ trên mặt cô ra, nhìn cô gầy đến không ra hình người, tim anh như bị đâm vào.
em cứ yên tâm ngủ, có anh ở đây, ai cũng không thể tổn thương em!
Rất nhanh, xe đã đến phi trường quân dụng, vài cái bóng đen liền xông lên máy bay.
“Nhược Thủy, Nhược Thủy!”
Đàm Bội Thi nhào đến, nhìn thấy Nhược Thủy, oa một tiếng khóc đến kinh thiên động địa. Ôm Nhược Thủy không buông.
“Nhược Thủy, sao lại ra nông nỗi này! Đều là mình không tốt, mình nên ngăn cản cậu mới phải! người như Thương Duy Ngã, căn bản không đối xử tốt với cậu! Đều là mình không tốt, mình đã không ngăn cản cậu!”
“Thi Thi, em đừng vậy.”
Phó Bồi Cương nhìn thấy vợ mình đau lòng, liền đến an ủi.
Ưng Trường không vươn tay khoác lên vai hắn, vỗ một cái.
“Cứ để vợ cậu khóc, trong lòng cô ấy sẽ dễ chịu hơn.”
Nói xong, người liền đi đến cửa sổ máy bay, trong đêm tối, không nhìn rõ được thái độ của anh.
Phó Bồi Cương thấy thế vội vàng bước theo, nhìn điếu thuốc vẫn chưa đốt trong miệng anh.
“Đội trưởng, anh định làm thế nào?”
hắn không phải kẻ ngu, nếu như đã trải qua chuyện như vậy, mà vẫn không đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo, thật uổng cho hắn là quân nhân. Mặc dù nói không biết sự tình, nhưng đội trưởng nhất định biết Nhược Thủy, đội trưởng còn thích Nhược Thủy!
“Tôi muốn cô ấy.”
Ba chữ ngắn ngủn, vang lên có lực.
Phó Bồi Cương im lặng, bọn họ đều là quân nhân, không có thói quen mang chuyện yêu đương ra đùa bỡn. nhưng một câu “ anh muốn em” kia, lại chính là cam kết cả đời. Nhất là đối với người như đội trưởng.
“Cô ấy là người kiên cường, nhất định sẽ hồi phục nhanh chóng.”
Trừ câu này ra, Phó Bồi Cương không biết nên nói gì khác. Mà đội trưởng cũng không cần hắn nói gì thêm nữa.
“Tôi biết rõ.”
anh không thiếu lòng tin, càng không thiếu kiên nhẫn, anh chỉ là rất đau lòng!
“Vậy cậu nên suy nghĩ làm sao để khai báo với mọi người thì tốt hơn, tôi nghĩ bọn họ đã sớm muốn dùng thủ đoạn bức cung áp dụng lên người cậu rồi. Cậu cũng biết bọn chúng rất ồn ào, đến lúc đó nếu huyên náo đến chị dâu, không dám gặp ai nữa, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu.”
“Biến, thằng nhóc!”
Một cước hung hăng đá, Phó Bồi Cương ù té chạy.
……………..
“ ngươi nói cái gì?”
Thương Duy Ngã hét lớn một tiếng, một tay nắm lấy cổ của người mới đến, dùng sức đến cơ hồ muốn đem cổ của hắn bóp vỡ.
“Nói!”
“Ư, ư, ư…”
Thương Duy Ngã buông lỏng tay, một cước đá vào người hắn, dùng mười phần sức lực.
Được buông ra cũng không dám động, lại không dám đưa tay che chỗ ngực bị đá, vội vàng quỳ xuống.
“Toàn bộ người của chúng ta đều bị đánh ngất, phu nhân bị bắt mang đi. Đã lục soát toàn bộ bệnh viện, không tìm được người. Thuộc hạ đáng ch.ết, xin cam tâm chịu phạt!”
Thương Duy Ngã xoay người một cái, rút khẩu súng bên người ra, đoàng đoàng hai tiếng vang lên.
người đang quỳ vẫn bất động, nhưng trên cánh tay đổ máu đầm đìa, trên mặt lại không có bất kỳ biểu tình nào.
“Lập tức phái người đi tìm! Cho dù có đào ba thước đất, cũng phải tìm cho ra! Bằng không, mang đầu của các người tới gặp ta!”
“Dạ!”
người phía sau nhận lệnh bước đi, biến mất im hơi lặng tiếng.
Thương Duy Ngã một quyền đánh vào trên tường, chậm rãi nheo cặp mắt lại. Thanh âm thừa hơi tốn lời, có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Hạnh Nhược Thủy, tôi không cho phép cô cứ như vậy rời đi! Tuyệt đối không!