Chương 11: Vợ à, anh không phải chó
Thì ra Đàm Bội Thi nghe được tiếng Nhược Thủy gọi lưu manh, sau đó lại không kêu nữa, nhưng trong phòng lại truyền ra thanh âm, mơ hồ còn nghe được tiếng khóc của Nhược Thủy.
Mặc dù bị Phó Bồi Cương vừa kéo vào phòng, nhưng nghĩ lại cảm thấy không được, trong lòng gấp gáp, trực tiếp cầm chìa khóa tới mở cửa.
Hai người đang chìm đắm bị làm giật mình đến sợ, kinh ngạc nhìn chằm chằm Đàm Bội Thi vừa xông vào cửa. nhưng thân thể vẫn ôm nhau chặt chẽ, không biết là do bị kinh động mà quên hay căn bản là không có ý rời ra.
Đàm Bội Thi vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, biết mình quấy rầy đến đội trưởng và Nhược Thủy thân mật, mặt đỏ lên, ôm cổ kêu:
“ anh được đấy đội trưởng, lại dám giở trò lưu manh với Nhược Thủy của bọn tôi! Phó Bồi Cương, cắn anh ấy đi!”
Bàn tay phần phật vung lên, thật rất uy phong lẫm liệt, mặt cô thì hồng lên y như cái mông khỉ.
Nhìn vợ mình uy phong như vậy, lại thấy ánh mắt sắc như dao bén nhọn của đội trưởng, Phó Bồi Cương đau khổ, nhìn vợ mình cầu cứu.
“Vợ à, anh không phải là chó á!”
hắn vừa nói ra lời này, ba người còn lại không nhịn được phì cười, nước miếng còn muốn phun ra. Câu nói kia kết hợp với biểu tình trên mặt của Phó Bồi Cương, đích thị làm người ta muốn cười ra nước mắt.
Đàm Bội Thi mặt đỏ như máu vẫn chưa bình thường trở lại, quắc mắt xoay người, một tay níu lấy quần áo ông xã, kéo hắn ra ngoài.
“ không phải chó thì thôi, chúng ta ra ngoài, hôm nay bà xã anh sẽ dạy anh cắn người như thế nào!”
Vừa gân cổ gào, vừa hấp tấp kéo Phó Bồi Cương ra ngoài, đóng cửa khóa lại.
Hồi lâu sau, còn nghe được từ miệng cô lầm bầm, lầm bầm như để giảm bớt lúng túng.
Ưng Trường không và Nhược Thủy nhìn nhau, không nhịn được cười lần nữa, Bội Thi này, thật đúng là kẻ dở hơi!
Sau khi cười đã rồi, không khí triền miên lúc nãy cũng không còn nữa. Những chuyện đau lòng cũng tự nhiên tan biến. Có lẽ vết thương vẫn chưa thể lập tức khép miệng, nhưng máu sẽ từ từ ngừng chảy, sau đó lên vảy, rồi sẽ không đau đớn nữa.
Ưng Trường không vươn cánh tay tráng kiện ra, ôm Nhược Thủy vào ngực. Bản thân anh thì ngồi trên ghế, lại ôm cô đặt ngồi trên đầu gối mình.
Nhược Thủy hơi quẩy người một cái, thì không nhúc nhích nữa.
Ưng Trường không cũng không làm gì nữa, chỉ ôm cô như thế.
Hai người không ai nói lời nào, rồi lại dường như có thiên ngôn vạn ngữ âm thầm lặng lẽ truyền vào lòng nhau. Có lẽ giống như lời cổ nhân, lúc này không nói gì lại tốt hơn cả.
Sau đó, Ưng Trường không ôm cô tới xem một bộ phim điện ảnh, tên là ‘em im đi giùm ta’, là một phim của Pháp.
Rất khôi hài, làm Nhược Thủy không ngừng cười, cho đến khi phim kết thúc.
“Được rồi, muộn rồi, ngủ sớm đi.”
Ưng Trường không đặt cô xuống, hôn lên trán cô rồi mới đi.
“Vậy còn anh? anh phải làm sao?”
Nhược Thủy phản ứng kịp, chạy tới kéo anh.
Chẳng lẽ, bây giờ anh về sao? nhưng đường tối như vậy, quân khu lại không ở trong thành phố, lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao?
Ưng Trường không sờ sờ mặt cô, cười.
“ anh không đi, anh ra sofa ngủ, đừng sợ.”
“ nhưng cái ghế đó rất ngắn.”
Ghế sofa nhà Bội Thi tuy là ghế dành cho ba người, nhưng thân thể anh cao tới 1m85, ngủ trên đó căn bản không ngủ được. Nằm ở đó cả đêm, chỉ sợ ngày mai tay chân sẽ bị tê dại hết.
“ không sao đâu, chỉ một buổi tối thôi mà.”
Nhược Thủy đột nhiên nhớ ra, trong nhà Bội Thi có cái chăn lớn và một tấm nệm, có thể trải ra đất nằm.
“ anh chờ em tí, em nghĩ ra rồi!”
Sau đó chạy đi, đem tấm chăn trở lại. Đó là một tấm nệm bình thường, tương đối kém…
“Trải nệm xuống đất, đắp mền, ngủ được rồi.”
Ưng Trường không nhìn cô vội vã, muốn tới giúp một tay. Cảm giác này thật giống như cảm giác vợ chăm sóc chồng, anh tận tâm hưởng thụ.
Nhược Thủy động tác lưu loát, rất nhanh đã trải xong nệm, lại chạy ra phòng khách, lấy gối đầu trên sofa vào, dùng khăn lông lau một lần, đặt lên trên nệm.
“Được rồi.”
Cô giống như đang dâng hiến vật quý, nhìn về phía anh nở nụ cười.
Ưng Trường không vươn tay ôm cô vào ngực, hôn lên mặt cô, nói bên tai cô:
“Nhược Thủy, em nhất định là người vợ tốt.”
Mặt Nhược Thủy lập tức hồng lên, vội vàng đẩy anh ra, “Nói hưu nói vượn.”
Lại lấy trong ngăn kéo ra cho anh một cái mền, vì trong phòng có điều hòa, ban đêm sẽ rất lạnh.
“Chỉ đắp cái mền này, có lạnh không?”
Đến nửa đêm, cô đều cả người và chăn cuốn lại, cô thích mở máy lạnh thật lạnh, sau đó đắp chăn. Đây không phải là thói quen tốt, nhưng cô không bỏ được.
Ưng Trường không bắt được cô, hôn một cái, “ không sao, bọn anh thường qua đêm trong rừng rậm, ở trên cây như vậy cả đêm.”
Nhược Thủy cười cười, nhưng nội tâm lại có chút đau. Cô biết là quân nhân thật không dễ dàng, mãi đến khi nhìn thấy những vết thương trên người anh, cô mới biết có bao nhiêu không dễ dàng. nhưng trên mặt bọn họ không thể hiện ra điều đó, vĩnh viễn đều là nụ cười.
“Vậy anh đi ngủ sớm đi.”
Đánh bạo, Nhược Thủy lần đầu tiên hôn lên mặt anh. Sau đó lửa thiêu mông đít tựa như nói một tiếng ngủ ngon, thật nhanh chạy đến trên giường, để màn xuống.
Ưng Trường không vuốt mặt, nửa ngày trời vẫn cứ ha ha cười khúc khích, nằm xuống.
Đêm này, hai người đều ngủ rất ngon.
Quân nhân có đồng hồ sinh học rất tốt, nên lúc Ưng Trường không thức dậy, Nhược Thủy vẫn còn ngủ say sưa. Xốc màn, nhìn dung nhan cô điềm tĩnh, không muốn nhẫn tâm quấy rầy giấc ngủ của cô. Vì vậy lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng, luyện công buổi sáng.
Phó Bồi Cương cũng vừa dậy, hai người đàn ông chen chúc trong phòng tắm, giễu cợt nhau, ta chèn ép ngươi một câu, náo nhiệt.
“Sao rồi? em gái huấn luyện cậu thành chó thật rồi à? Nếu được khi trở về nhớ biểu diễn cho các anh em xem?”
Ưng Trường không dùng chân đá đá vào chân Phó Bồi Cương, liếc mắt hỏi.
Phó Bồi Cương miệng đầy bọt kem đánh răng, cười toe toét nhe răng, ngậm một ngụm nước nhổ ra.
“ không có, em không để cho cái miệng nhỏ cô ấy được rảnh rỗi để phát biểu nữa, mà làm thân thể nhỏ bé của cô ấy hoàn toàn không còn hơi sức để động đậy.”
Khoe khoang, đây tuyệt đối là rõ rành rành khoe khoang! Ưng Trường không khẳng định là thế!
Hai người cùng đi ra cửa, Ưng Trường không đi chạy bộ, Phó Bồi Cương thì trở về đơn vị.
Đàm Bội Thi bị thu dọn rất thảm, nên bây giờ vẫn còn ngủ rất say. Cô bị dọn dẹp thảm thế nào, nhìn Phó Bồi Cương sáng sớm có tinh thần như vậy cũng có thể hiểu được.
Nhìn gương mặt cười đến rạng rỡ như hoa hướng dương của Phó Bồi Cương, động tác thì nhanh nhẹn như báo, chỉ kém phía sau không mọc cái đuôi hài lòng lắc lắc.
Vì thế, thượng tá Ưng Trường không thật rất đố kỵ. Trong lòng nghẹn ngào gào khóc cộng thêm vỗ ngực liên tục, bao giờ anh mới có thể sống cuộc sống như thế a!
Vì vậy, thượng tá càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp mà ngày đó Phó Bồi Cương sử dụng, có lẽ thật nên thử dùng một lần. Mùa đông cũng sắp đến rồi, mặc dù thân thể anh không phải gầy gò lắm, nhưng không thể cứ tắm nước lạnh một ngày mấy lần được!
Biện pháp gì? Đương nhiên là….
Tốc độ, cứng rắn!