Chương 80

Hạnh Nhược Thủy ngủ thẳng một giấc rất thoải mái.
Trong giấc mơ của cô tất cả là cùng ríu rít bên Trường không như hình với bóng, cho nên dù gặp anh trong mơ cũng vẫn cười.
Ưm một tiếng, cô nhẹ nhàng xoay cổ, mở hai mắt ra nhìn thấy một rèm lụa màu tím, ngẩn người, rồi chợt nhận ra mình đang ở đâu.


Đang ngẩn đầu nhìn đột nhiên nhận ra trước ngực mình có cảm giác như bị vật gì đè nặng. Nhìn xuống thì thấy một cánh tay, quay đầu nhìn thì thấy môt khuôn mặt đàn ông rỏ ràng trưng ra trước mặt cô. Cô bị sợ đến nỗi ngồi bật dậy!"Sao anh lại nằm trên giường của tôi?"


"Đừng có ồn!" Dã Lang đang ngủ rất thoải mái, lầu bầu một tiếng rồi với lấy cái gối trùm lên đầu ngủ tiếp.


Hạnh Nhược Thủy cúi đầu nhìn lại mình, áo ngủ vẫn còn nguyên vẹn. lại thử động hai chân, cũng may, không có cảm giác đã làm chuyện kia. Lúc này mới nhẹ nhàng thở lén một hơi nhẹ nhỏm.


Đưa tay định đánh thức anh dậy. nhưng lúc sắp chạm vào anh lại rụt về. Thôi thì mấy ngày nay anh cũng không được ngủ ngon, tạm thời đem giường tặng cho anh.


Hạnh Nhược Thủy vội vàng xuống giường. Rón rén mở cửa sổ, hương thơm sáng sớm thật thoải mái! không khí mát mẻ, hít lấy một hơi, trong đó dường như có vị ngọt.
không kịp chờ thêm, chạy vào trong phòng tắm rửa mặt thay quần áo, sau đó rầm rập chạy thẳng xuống lầu.


available on google playdownload on app store


"Nhược Thủy cô nương, Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng. Tôi đi ra ngoài đi một chút." Cô khoát áo ra ngoài, tâm tình vui sướng như đang đi du lịch.
Tối hôm qua trời tối, mặc dù có đèn, nhưng rất nhiều thứ còn là không thấy rõ. Lần này, có thể thưởng thức trọn vẹn rồi.


Bước ra khỏi lâu đài, chỉ thấy trước mắt mênh mông quá. Hai bên lâu đài là một vườn hoa, muôn hoa nở rộ cực kì đẹp mắt. Lối giữa là một bậc thang, dưới span>là một con đường, con đường ấy được lát bằng đá xanh, tính ra cũng khoảng ba thước, mang theo hơi thở cổ kính. Đứng ở thềm đá nhìn về phía trước, là một mảnh đất phì nhiêu, nơi xa là ngọn núi Phiêu Miểu, ngập một màu xanh tươi, giống như không có điểm dừng.


Hạnh Nhược Thủy giang hai cánh tay, nhắm mắt lại, hít thật sâu, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái. Trong lòng cảm thấy,trong không khí như thế này rất hợp cho việc ca hát! Chỉ là, hình như có một chút ngơ ngơ thì phải, hắc hắc......


Sãi chân, cô bắt đầu chạy dọc theo con đường lát đá xanh, gió nhẹ ve vãng trên mặt, rất thích. Hít một hơi đến thẳng dạ dày, chỉ cảm thấy lành lạnh, thật thoải mái......


Trên lầu, một cánh cửa sổ phòng nào đó mở ra, một người đàn ông nữa than trên để trần, dựa vào cửa sổ. Nhìn thấy cảnh này ngoài cửa sổ, thấy một cô gái đang vui vẻ đó, không muốn cử động.


Mở rộng hai cánh tay, xoay xoay cái lưng mỏi, khó mà có được giấc ngủ thoải mái như tối hôm qua. Càng khó hơn chính là, anh rốt cuộc không có đụng chạm cô. Bản thân cũng không biết, rõ ràng ** cũng đã chiến thắng lý trí, nhưng cuối cùng vẫn là dừng tay.


là bởi vì cô gái này rất giống Mạc Vấn sao? anh cũng không hiểu.


Những năm gần đây, giống như Bạch Liên về dung mạo có mấy phần giống như Mạc Vấn, nhưngNhược Thủy cô là người đầu tiên có tính tình rất giống Mạc Vấn. Có lẽ là anh như đắm chìm vào hủ rượu là cô, không thoát được. anh cho là, Mạc Vấn của anh trở về rồi.


Vậy mà, đôi mắt trong suốt kia, thâm tình nhưng lại chẳng phải dành cho anh. Giống như, nhưng cuối cùng lại không phải Mạc Vấn trong mắt anh.
Dã Lang ngửa mặt lên trời thở dài, chậm rãi hai mắt nhắm lại. Mở mắt ra, đã không còn một chút gì gọi là có tình cảm.


Xoay người từ cửa ngầm trở lại phòng ngủ, cầm điện thoại gọi."Ngày mai dành chút thời gian, tôi sẽ cho cậu mang bí đỏ kia về."
Cũng không đợi bên kia trả lời, liền dập máy.
Chọn một bộ đồ thể thao màu trắng trong tủ mặc vào, sảng khoái tinh thần xuống lầu đi.


"Chủ tử, tỉnh. Có muốn dùng bữa ăn sáng ngay bây giờ không?" Thượng Khác thần không biết quỷ không hay đang đợi từ sớm.
Dã Lang khoát khoát tay, sải bước đi ra cửa. Xem ra, bước chân có vẻ vội vàng.


Thượng Khác ở phía sau nhìn, nghĩ thầm, cô gái kia có lẽ thật sẽ là đương gia chủ mẫu(bà chủ). anh phải sắp xếp cho người làm biết điều này, để cho họ không làm chủ mẫu tương lai ủy khuất.
......


Hạnh Nhược Thủy vốn là không có ý chạy bộ rèn luyện cơ thể, cô chỉ là hưởng thụ không khí ngọt ngào này thôi. Thay vì nói cô đang chạy, không bằng nói cô ở chơi đùa, thỉnh thoảng lại dừng lại ngửi hoa thơm xem cỏ lạ như một cô bé tinh nghịch.


Lúc Dã Lang bắt kịp cô, cô đang đứng ở ven đường trêu chọc một gốc cây hoa mắc cỡ. Thành phố A là một thành phố lớn, mặc dù cô không phải là loại tiểu thư sống hưởng thụ nhàn nhã, nhưng là có rất ít cơ hội thấy một vườn sinh thái đầy hoa cỏ.


"Xem em như vậy, người ta không biết, còn tưởng rằng em mới hai bốn tháng chứ không phải hai bốn tuổi." Có ai hai bốn tuổi đầu, còn thích đứng ở ven đường chơi hoa mắc cỡ!


Hạnh Nhược Thủy thấy anh xuất hiện lấy làm lạ, ngay sau đó le lưỡi đối với anh làm mặt quỷ."Giữ một chút tính trẻ con mới có thể sống càng vui vẻ! Xem anh cả ngày mặt ủ mày ê, nhất định là tính trẻ con mất từ lâu rồi!"


" không có một người tuổi thơ người, tại sao tính trẻ con?" anh cũng ngồi chồm hổm xuống, nhàn nhạt nói. Giơ tay lên, chạm vào bụi cỏ kia, nhìn lá của nó khép lại.


Hạnh Nhược Thủy lập tức không biết nói gì. Kinh ngạc mà nhìn nhìn anh, trong đầu cũng tìm không ra một câu thích hợp. Cô biết, những người trong hắc đạo cũng không hẳn tâm địa xấu, phần lớn đều là cuộc sống bắt buộc.


Dã Lang nhìn cô đang suy tư khổ não cùng với gương mặt đồng cảm, bật cười vỗ một cái lên đầu của cô." không cần suy nghĩ cực khổ tìm câu an ủi anh. không cần đâu."


Ban đầu Mạc Vấn cũng thế, kể từ khi biết chuyện lúc nhỏ của anh,mỗi ngày đều hận không được yêu thương ôm ấp anh như mẹ đối với con trai. Chỉ cần người khác nói không phải về anh, cô cũng có thể liều mạng với người đó.


Nhớ tới những thứ này, Dã Lang trên mặt mơ hồ có nụ cười. Mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu, Mạc Vấn đều là trong lòng anh.


Hạnh Nhược Thủy cũng chú ý tới anh có chút mất hồn, trên mặt cũng có nụ cười. Vẻ mặt thỉnh thoảng cũng có một chút ấm áp, để cho cô cảm thấy anh không phải người xấu!" anh nên cười nhiều hơn."
Dã Lang thu lại nụ cười, chau chau mày."Tại sao?"


"Bởi vì chỉ cần anh cười, anh sẽ không thấy tẻ nhạt. Cuộc sống chỉ vài chục năm, nếu cứ như thế cuộc sống chỉ kéo dài ảm đạm, không phải quá đáng thương sao?" Hạnh Nhược Thủy phát hiện, lúc đi an ủi người khác, cũng có thể nói được nhiều đạo lí như thế. Vậy mà đến lượt mình tất cả chỉ là vô ích.


Dã Lang nghe, không ngừng được cười."Thật đúng là cô gái ngây thơ. nhưng có lúc, ngây thơ lại là một loại hạnh phúc."
Hạnh Nhược Thủy cũng cười."em cũng cảm thấy như vậy. Một người có thể ngây thơ, cũng có thể làm bầu trời của anh trong sáng hơn đó cũng là một hạnh phúc."


Dã Lang liếc nhìn cô một cái, đứng lên, từ từ đi về phía trước. Đúng vậy, cũng là bởi vì có một người khác tạo cho mình bầu trời, mới có thể có ngây thơ. anh cũng đã từng khờ dại cho là cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp, khi đó Mạc vấn đã dùng đôi vai gầy yếu của mình màng tạo ra cho cnh một khoảng trời thoáng đãng.


Hạnh Nhược Thủy biết, sâu thẳm trong lòng anh, nhất định cất giấu một người. Cô từ từ đi ở bên cạnh anh, không nói lời nào.
Dã Lang nhìn đường phía trước, hồi lâu, đột nhiên mở miệng.


"Lúc anh biết cô ấy, lúc đó cô ấy học lớp mười. anh là đứa bé mà cha mẹ không mong muốn, còn cô ấy là niềm tự hào của cha mẹ và thầy cô. Cha của cô ấy là bác sĩ, mẹ là giáo viên, gia cảnh giàu có. Lần gặp đầu tiên là lúc anh đang đánh nhau. Một mình anh đánh với nhiều người, mặc dù đánh thắng họ, nhưng anh cũng sức đầu mẻ trán. Cô ấy là dạng người hay mủi lòng, muốn đưa anh đi bệnh viện, anh không muốn, cô ấy sống ch.ết lôi anh lên phòng chăm sóc sức khỏe trong chung cư......"


anh không nói tiếp, mà là chìm vào thế giới của chính mình, đem cô ngăn cách bên ngoài.
Hạnh Nhược Thủy một chữ cũng không dám hỏi, cô sợ nhất chính là chạm phải chạm vào vết thương của người khác.


Hai người chầm chậm mà đi, cũng không ai mở lời. Con chim hót tiếng thanh thúy dễ nghe, làm náo nhiệt bầu không khí sáng sớm.
Dã Lang đột nhiên dừng bước, nhìn cô.
Hạnh Nhược Thủy cũng dừng lại theo, không hiểu nhìn lại.
Dã Lang vươn tay, sờ sờ tóc của cô, sau đó chậm rãi ôm chặt cô.


Hạnh Nhược Thủy bị ôm liền giãy giụa, sau lại phát hiện anh chỉ là ôm cô, liền im lặng. Cô nhạy cảm cảm thấy được, mình nhất định giống người ấy một điểm gì đó.
Dã Lang nhắm mắt lại, lẳng lặng ôm cô một lát, buông lỏng cánh tay."Đi thôi, nên về ăn sáng, chạy nào, em đuổi theo đi!"


Cô còn chưa có phản ứng, anh liền bắt đầu chạy.
Hạnh Nhược Thủy sửng sốt một chút, nhanh chân đi theo.
"Nhanh lên một chút, rùa cũng bò nhanh hơn em." anh cứ vậy vươn chân dài, không lưu tình trêu chọc cô.


Hạnh Nhược Thủy mặc dù bình thường cũng sẽ ở trong chung cư chạy chạy bộ, thế nhưng tốc độ cùng tản bộ không sai biệt lắm. Nhìn anh chạy chậm, nhưng chân dài, một bước coi như là ba bướccủa cô rồi. Cho nên, cô vẫn là cố hết sức mà đuổi theo.


"Chân dài giỏi lắm sao!" Cô bất mãn! nhưng vẫn là dùng hết sức đuổi theo bước chân của anh, chỉ là hô hấp càng ngày càng nặng.
Khi hai người dừng lại cửa lâu đài, Hạnh Nhược Thủy cảm thấy trong phổi toàn là tức giận. Đặt mông ngồi xuống ở trên thềm đá, thở gấp giống như trâu.


"Cái này không được sao? anh rất là nghi ngờ, đoán chừng mấy ngày tới em sống chắc không nỗi." Dã Lang lắc đầu một cái, đi vào nhà.


Hạnh Nhược Thủy không hiểu lời của anh là có ý gì. Chẳng lẽ, anh định đem cô bồi dưỡng thành một vận động viên chạy cự li dài sao? Thôi, mặc kệ trong hồ lô của anh mua bán thuốc gì.
Hạnh Nhược Thủy đợi cho hô hấp bình phục một chút, mới đi vào trong phòng.


Dã Lang đã ngồi tại bàn ăn, ăn cơm rồi.
Hạnh Nhược Thủy rửa tay xong ra ngoài."Oa, thật là phong phú!" Bữa ăn sáng này so bữa trưa của người khác còn phải phong phú hơn, quả nhiên là người có tiền!


"Phong phú thì cũng thật phong phú, nhưng mùi vị có thiếu một chút gì đó, đúng không?" Dã Lang nhai sandwich, cười híp mắt nói.
Hạnh Nhược Thủy chau chau mày, suy nghĩ một chút liền hiểu." ngươi nói là, hương vị gia đình?"


Suy nghĩ một chút cũng thế, những thứ này đầu bếp tài giỏi nấu nướng nhất định là rất ngon, nhưng bọn họ chỉ là đem việc chuẩn bị một ngày ba bữa thành một phần công việc để hoàn thành. Nếu như là người nhà, sẽ có ngập tràn hương vị yêu thương.
Dã Lang cười cười, không trả lời.


"Ai, anh hôm nay không ra ngoài sao?" Kinh doanh buôn bán lớn như vậy, anh khẳng định loay hoay như con quay.
"Thế nào? Muốn anh ở lại với em sao?"
Hạnh Nhược Thủy bĩu môi."em mới không cần, chẳng qua là tùy tiện hỏi thôi."


"Lúc em đến nhờ vả anh, thái độ cũng không như vậy. em xem, em như vậy có phải tính là qua sông đọan cầu?" Quan trọng là sông còn chưa qua khỏi thì có cần gấp thế không?


Hạnh Nhược Thủy há mồm muốn phản bác, lại không có lời để cãi lại. Nín nửa ngày, nói một câu: "em vừa rồi không có ý gì hết, muốn nói thế mà cũng không được à?"


"Được. Chỉ là câu nói đó chỉ dành cho người mình yêu, ý của em là quyết định theo anh sao?" Thật ra, anh cũng thích có cảm giác này, thật hiếm khi gặp phải.
Hạnh Nhược Thủy cau mày, cong môi."An hem cumngx có thể tranh cãi, chẳng lẽ bọn họ cũng là một đôi? Đồ điên!"


" nhưng chúng ta không phải anh em? anh khẳng định là ba anh không có con gái."
"Vậy...... anh chưa có nghe chuyện không phải là anh em cũng có thể hơn cả ruột thịt chưa? Chẳng lẽ nhất định phải có liên hệ máu mủ mới được à? Những thủ hạ của anh, không phải là anh em của anh sao?" Còn kèm theo một tiếng hừ lạnh.


Dã Lang khẽ mỉm cười, thân thể nghiêng về phía cô."Vấn đề là, anh không muốn em làm em gái anh. anh muốn em là người phụ nữ của anh, không phải em gái, hiểu chưa?" Giơ tay lên, vỗ vỗ gương mặt của cô.


Động đến vấn đề này, Hạnh Nhược Thủy cũng có chút bối rối. Cô chỉ sợ anh nghĩ đến chuyện tối qua, kết quả sợ điều gì sẽ gặp điều đó.


"Sợ? Khi mới đến tìm anh, không phải cũng đã chuẩn bị sẵn sàng sao?" Con người chính là như vậy, thời điểm hai bàn tay trắng, đều có dũng khí đập nồi dìm thuyền. Chờ đến khi có ràng buộc, có băn khoăn, sẽ không có dũng khí.”
Hạnh Nhược Thủy bị nói trúng tim đen."Ai, ai sợ chứ!"


anh nói rất đúng, mới bắt đầu đã chuẩn bị tốt lắm. nhưng......Khi Trường không còn sống, cô liền thầm nghĩ có thể trở về bên cạnh anh. Cô hình như giống loại kia một chút......


" không sợ sao? không sợ là tốt nhất, vậy thì ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, làm người phụ nữ của anh." Nói xong đưa tay sau gáy cô kéo đến bên mình, hôn lên trán một cái.
Buông cô ra, nghiêm túc ăn bữa sáng.


Hạnh Nhược Thủy nhìn anh một cái, cúi đầu ăn, trong lòng mọi thứ xoay chuyển. Trường không vẫn còn công việc, cô cũng nên yên lòng.


Rất rõ ràng, Trường không đang thi hành nhiệm vụ, mà cái ch.ết của anh cũng chỉ là một kết cục. Mặc dù cuối cùng anh không cần cứu viện của Dã Lang, nhưng mình quả thật đã đạt thỏa thuận cùng Dã Lang. Mà Dã Lang, cũng làm như anh mong muốn. Như vậy, mình cũng nên hết lòng tuân thủ lời hứa.


"Nếu như, nếu như ngày nào đó anh chán ghét em, anh sẽ cho phép em rời khỏi chứ?" Cô có cảm giác giống như vào hậu cung rồi.
Dã Lang dừng đũa, nhìn cô, đột nhiên cười lên ha hả. " người phụ nữ ngốc này! Chẳng lẽ em không thể giống bao người phụ nữ khác, nghĩ tới làm thế nào để quyến rũ anh?"


" không phải ai cũng có thể, tuổi trẻ qua mau. em không thích si tâm vọng tưởng." Huống chi, anh không thương cô, cũng không mê luyến cô, tại sao lại phải làm vậy?


Dã Lang gật đầu một cái."NgươEm nên hiểui thật ra tự biết rõ. Rời khỏi anh, em sẽ đi đâu? em phải biết, khi đó tên Phá Đao kia sợ rằng đã có người yêu khác rồi, anh ta sẽ không chờ em cả đời. Coi như em khôi phục tự do, hai người cũng không có khả năng."


Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, mới nhớ tới. Cô thở ra một hơi, cười cười.
"em không muốn anh ta chờ em cả đời, em cũng không hy vọng cái kia. em chỉ hi vọng chờ em rời đi, có thể muốn làm gì cũng được, làm chuyện mình mong muốn mà thôi." Đi theo Dã Lang, thì tương đương con chim bị nhốt trong lồng.


"em thật biết điều." Giống Mạc Vấn, cũng không yêu cầu quá nhiều.
Hạnh Nhược Thủy có chút chua chát cười cười."Tri túc thường nhạc* chứ sao." Huống chi, nguyện vọng duy nhất của cô đã được thực hiện, không nên cưỡng cầu nữa.
*: biết đủ mà dừng sẽ không bị sỉ nhục.


"Rất tốt, anh thích người như vậy. Hôm nay sẽ có người dạy em, ta mong đợi biểu hiện của em tối nay.” anh buông chén đũa đứng lên, chạm nhẹ vào gương mặt cô."Còn nữa, tin anh. Thời gian em ở đây, sẽ rất đặc sắc."
anh nháy một cái mắt, sải bước đi ra.


Hạnh Nhược Thủy cảm giác mình không thèm ăn nữa**. anh mặc dù không có nói rõ, nhưng dùng đầu gối nghĩ cũng biết sẽ dạy thứ gì!


Đâm chiếc đũa nửa ngày, cô ỉu xìu đem mọi thứ trong đầu buông xuống, chạy trở về phòng. Vốn đang cảm thấy màn lụa ga giường rất xinh đẹp, sau càng xem càng cảm thấy mập mờ!


Ngả người vào giường lớn mềm mại, buổi sáng còn cảm thấy tinh thần sáng láng, lúc này lại cảm thấy mệt mỏi. Đối với những thứ sắp xảy ra, cô thật ra cũng không nghĩ mình dũng cảm đến thế, trong lòng cô sợ lắm.
Ở trên giường lăn qua lăn lại, khổ não suy tư khiến đầu đều muốn nổ tung.


"Cốc cốc cốc......" Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Hạnh Nhược Thủy cả người từ trên giường bật dậy thiếu chút nữa thét chói tai. không cần nhìn, nhất định là người dạy cô đến rồi!
Cô có thể làm bộ như ngủ thiếp đi hay không?


"Nhược Thủy cô nương, mời mở cửa. Nếu không, chúng tôi sẽ phá cửa mà vào." thanh âm Thượng Khác vang lên.
Hạnh Nhược Thủy lại mè nheo một hồi, rốt cuộc vẫn phải chạy tới mở cửa. Dù sao tránh không khỏi, cũng không cần phá hư cửa phòng.
"Nhược Thủy cô nương." Thượng Khác đi tới.


Đi phía sau anh là một nam một nữ. nữ nhỏ nhắn động lòng người, mặc đồ màu đen, rất đẹp. Nam vóc dáng rất cao, gương mặt không có biểu cảm gì.
Hai người còn mang thứ không biết là ghế sa lon hay là giường gì đó, ở đặt ở chính giữa phòng.


Thượng Khác lại quay đầu lại nói với hai người kia: "Đây là Nhược Thủy cô nương. Các ngươi làm chuyện nên làm, nói lời nên nói. không nên làm chớ làm, không nên nói, một chữ cũng đừng nói."
"Dạ, Thượng tiên sinh."


Sau khi Thượng Khác ra ngoài, Hạnh Nhược Thủy liền khẩn trương, cuống quýt cả lên: "Này, các ngươi có muốn uống nước hay không?"


"Nhược Thủy cô nương không cần phải khách khí. Chúng ta bắt đầu đi?" Cô gái lên tiếng, nét mặt của cô không có bất kỳ tia nào không thoải mái, giống như bọn họ muốn dạy học là chuyện chính đáng hợp tình.


"À? Bắt đầu cái này à?" Hạnh Nhược Thủy có loại cảm giác đại họa giáng xuống. Cô từ nhỏ ngay cả hình ảnh kia cũng không nhìn qua một cái, kinh nghiệm duy nhất chính là ngày cùng Trường không hoan ái. nhưng, nhưng bây giờ, cô không chỉ xem người thật biểu diễn, còn phải học! Này, đây không phải là muốn ch.ết sao?!


"Nhược Thủy cô nương còn có vấn đề gì sao?" Cô gái nhìn cô, nhàn nhạt hỏi.
người ta bình thản như vậy, Hạnh Nhược Thủy ngược lại không biết nói gì rồi. Cô đột nhiên chạy tới, mở cửa phòng bỏ chạy xuống lầu."Thượng Khác, Thượng Khác."


"Nhược Thủy cô nương, chuyện gì?" Thượng Khác rất nhanh xuất hiện trong tầm nhìn.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, cô căn bản không thấy anh xuất hiện từ nơi nào." anh có thể gọi điện thoại cho Dã Lang hay không, tôi có chuyện muốn nói."


"Nhược Thủy cô nương chờ chút." Thượng Khác móc ra công cụ truyền tin, nhưng không phải điện thoại bình thường, hoặc là nói giống như cái loại mới ra kia... to giống như viên gạch.
"Chủ tử, Nhược Thủy cô nương có chuyện muốn tìm ngài."


Hạnh Nhược Thủy nhận lấy điện thoại di động, cái loại điện thoại kia, cô thiếu chút nữa không bắt được."Uy?"
"Nhớ anh sao?" Giọng Dã Lang, rõ ràng tươi cười.
Hạnh Nhược Thủy theo bản năng dẩu môi."Mới không phải. em, em có chuyện muốn nói với anh."
"Nói đi."


"em, em có thể không học được không? em cảm thấy quá kỳ quái rồi." Cô thậm chí cảm thấy hình như, Dã Lang cố ý chỉnh cô. Cô tuyệt đối không tin nổi, người phụ nữ của anh còn phải trải qua huấn luyện như thế! Cũng không phải là công việc, còn cần nghiêm khắc huấn luyện!


"Có thể. anh cho em một lựa chọn khác." Nếu như Hạnh Nhược Thủy thấy được, cô cũng biết người đàn ông lúc này vẻ mặt đáng hậnđến cỡ nào!
"Lựa chọn gì?" Tại sao cô có dự cảm xấu?


Dã Lang che miệng, cười trộm một chút, e hèm." anh tìm người luyện tập cho em, không phải muốn biểu hiện của ngươi sao?"
"Khốn kiếp, anh đi ch.ết đi!" Hạnh Nhược Thủy thở phì phò đem điện thoại ném một cái, giống như tên lửa xông lên dầu.


Vì vậy, cô không nghe được tiếng cười sảng khoái từ đầu kia điện thoại truyền tới.
Thượng Khác đối với hứng thú tệ hại của chủ tử nhà mình không dám gật bừa, nhưng vẫn làm tròn trách nhiệm báo cáo tình huống. "Chủ tử, Nhược Thủy cô nương tức giận đi trở về phòng."
......


Hạnh Nhược Thủy tựa như viên đạn xông về phòng.
Một nam một nữ ngồi ở đó, mắt nhìn mắt mũi kề mũi, cũng không có thái độ gì.
"Nhược Thủy cô nương, có thể bắt đầu chưa?" người nữ kia nhìn thấy cô đi vào, đứng lên hỏi.


Hai lựa chọn, Hạnh Nhược Thủy tuy là một kẻ đần nhưng cũng biết chọn cái đầu. Nhìn người khác diễn mặc dù ghê tởm, nhưng nếu là mình, còn không bằng giết cô đi!
Cô vừa định nói bắt đầu đi, đột nhiên lại xông ra ngoài, kêu Thượng Khác.
"Nhược Thủy cô nương."


Hạnh Nhược Thủy đối với cái vị Quản gia không ra thần không ra quỷ này không thèm nghĩ ngợi nhiều, hô to."Có thể đổi gian phòng khác hay không? Tôi không muốn ở trong phòng của mình!"
"Được, Nhược Thủy cô nương."


Hạnh Nhược Thủy có một loại kích động mãnh liệt muốn phát điên. Cô cảm thấy rõ ràng, Dã Lang chính là một kẻ điên!
Rốt cuộc đổi thành phòng khách.


Thượng Khác không biết có phải nhận được chỉ thị của Dã Lang hay không, cư nhiên đưa đến một cái ghế lớn, ép cô ngồi xuống, sau đó đem hai tay cô chia ra, một khóa tại trên ghế, cái còn lại dính liền với lan can.


"Này, Thượng Khác, đây là ý gì?" Hạnh Nhược Thủy không giữ được bình tĩnh.
"Nhược Thủy cô nương, học tập tốt."
Hạnh Nhược Thủy nhìn cánh cửa khép lại, không nhịn được kêu to: "Tôi ngày ngày còn bị chèn ép! Dã Lang,tên khốn kiếp, tôi chán ghét anh!"


"Nhược Thủy cô nương, vậy chúng ta bắt đầu."
"Bắt đầu đi bắt đầu đi, thích làm sao thì làm!" Hạnh Nhược Thủy nghĩ tiêu sái khoát khoát tay, lại phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được.


Đầu tiên là người đàn ông kia ngồi, nữ tử kia mở nhạc, tạm thời dựng lên một ống thép bắt đầu múa cột!


Cô nàng nhảy múa cột, nếu so với trên TV muốn còn bốc lửa hơn nhiều. Những động tác to gan kia, Hạnh Nhược Thủy nhìn không đã cảm thấy mặt đỏ tới mang tai! Coi như hướng về phía người đàn ông cô yêu, cô căn bản làm không được! Cô hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng mình ở trước mặt Trường không bộ dáng lẳng lơ như vậy, thật mất mặt!


Cô gái cũng không cởi quần áo, nhưng nhất cử nhất động, cũng tràn đầy hấp dẫn. không bao lâu sau, trên mặt cô bắt đầu đổ mồ hôi. Mồ hôi ướt tóc dài, tư vị ngày càng hấp dẫn.


Hạnh Nhược Thủy cuối cùng cũng biết cái gì gọi là mị hoặc rồi. Cô không phải người đàn ông, không có phản ứng sinh lý trực tiếp. nhưng cô nhìn cô gái kia thật rất hấp dẫn, mê hoặc lòng người!


Sau đó, ống thép bị ném bỏ, cô gái thân hình thon thả, toàn thân tản ra hơi thở nóng bỏng, từng bước từng bước đến gần người đàn ông đang ngồi đằng này.


Hạnh Nhược Thủy lúc này cũng mới nhớ tới sự tồn tại của người đàn ông này. Cô lúng túng liếc mắt nhìn, sau đó vọt một cái đỏ mặt. Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là người đàn ông nổi phản ứng mà thôi! nhưng là cô chưa bao giờ gặp qua hình ảnh như vậy, theo bản năng nhắm mắt lại.


Hạnh Nhược Thủy đối với cái vị Quản gia không ra thần không ra quỷ này không thèm nghĩ ngợi nhiều, hô to."Có thể đổi gian phòng khác hay không? Tôi không muốn ở trong phòng của mình!"
"Được, Nhược Thủy cô nương."


Hạnh Nhược Thủy có một loại kích động mãnh liệt muốn phát điên. Cô cảm thấy rõ ràng, Dã Lang chính là một kẻ điên!
Rốt cuộc đổi thành phòng khách.


Thượng Khác không biết có phải nhận được chỉ thị của Dã Lang hay không, cư nhiên đưa đến một cái ghế lớn, ép cô ngồi xuống, sau đó đem hai tay cô chia ra, một khóa tại trên ghế, cái còn lại dính liền với lan can.


"Này, Thượng Khác, đây là ý gì?" Hạnh Nhược Thủy không giữ được bình tĩnh.
"Nhược Thủy cô nương, học tập tốt."
Hạnh Nhược Thủy nhìn cánh cửa khép lại, không nhịn được kêu to: "Tôi ngày ngày còn bị chèn ép! Dã Lang,tên khốn kiếp, tôi chán ghét anh!"


"Nhược Thủy cô nương, vậy chúng ta bắt đầu."
"Bắt đầu đi bắt đầu đi, thích làm sao thì làm!" Hạnh Nhược Thủy nghĩ tiêu sái khoát khoát tay, lại phát hiện mình căn bản không nhúc nhích được.


Đầu tiên là người đàn ông kia ngồi, nữ tử kia mở nhạc, tạm thời dựng lên một ống thép bắt đầu múa cột!


Cô nàng nhảy múa cột, nếu so với trên TV muốn còn bốc lửa hơn nhiều. Những động tác to gan kia, Hạnh Nhược Thủy nhìn không đã cảm thấy mặt đỏ tới mang tai! Coi như hướng về phía người đàn ông cô yêu, cô căn bản làm không được! Cô hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng mình ở trước mặt Trường không bộ dáng lẳng lơ như vậy, thật mất mặt!


Cô gái cũng không cởi quần áo, nhưng nhất cử nhất động, cũng tràn đầy hấp dẫn. không bao lâu sau, trên mặt cô bắt đầu đổ mồ hôi. Mồ hôi ướt tóc dài, tư vị ngày càng hấp dẫn.


Hạnh Nhược Thủy cuối cùng cũng biết cái gì gọi là mị hoặc rồi. Cô không phải người đàn ông, không có phản ứng sinh lý trực tiếp. nhưng cô nhìn cô gái kia thật rất hấp dẫn, mê hoặc lòng người!


Sau đó, ống thép bị ném bỏ, cô gái thân hình thon thả, toàn thân tản ra hơi thở nóng bỏng, từng bước từng bước đến gần người đàn ông đang ngồi đằng này.


Hạnh Nhược Thủy lúc này cũng mới nhớ tới sự tồn tại của người đàn ông này. Cô lúng túng liếc mắt nhìn, sau đó vọt một cái đỏ mặt. Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là người đàn ông nổi phản ứng mà thôi! nhưng là cô chưa bao giờ gặp qua hình ảnh như vậy, theo bản năng nhắm mắt lại.


nhưng mà, tiếng thở gấp, tiếng gầm nhẹ hay rên rỉ này như muốn đối đầu cùng cô, liều mạng chui vào lỗ tai, làm thế nào cũng không ngăn được!


Hạnh Nhược Thủy ở trong ghế giãy dụa thân thể, muốn thoát khỏi trói buộc, nhưng Thượng Khác trói rất chặt, cô chỉ làm đau cổ tay mình! Thở hồng hộc dừng lại, phát hiện kết quả cô làm gì kệ cô, người ta lửa nóng vẫn cứ tiến hành được!


Điên rồi, hai người kia không phải diễn viên chuyên nghiệp ở phương diện kia chứ?
Càng muốn, cô càng thấy được giận dữ trong lòng. Được rồi, các ngươi đã dám diễn, như vậy ta liền dám nhìn! Này ghét sói đuôi dài!


Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nhìn không bao lâu, mặt của cô liền hồng giống như quả táo, mồ hôi càng không ngừng rơi xuống dưới!
Ở địa ngục nhân gian, lầu cuối, người đàn ông bưng rượu đỏ, nhìn hình ảnh trong clip, vui vẻ. Thật là một người phụ nữ ngốc đáng yêu!


"Ai, tôi nói anhi từ nơi nào lấy ra người phụ nữ không thành thục như vậy? Tôi lại cảm thấy, phản ứng của cô ta so với với người đang ra ra sức biểu diễn kia thú vị hơn nhiều, cũng nóng bỏng hơn nhiều!" Sói xám mới vừa tới không bao lâu nhìn thấy, tắc lưỡi chậc chậc.


Dã Lang lạnh lùng liếc nhìn anh một cái."Cách xa cô ấy ra."
Sói xám chau chau mày, rụt người."Thật mạnh mồn lạnh lùng. Lại nói, cuối cùng cũng có chút sóng gió rồi, không dễ dàng a!"


Chuyện năm đó, một chút nhân vật cấp cao bang Thiên Lang vẫn biết. Mà sói xám biết rõ ràng nhất, bởi vì anh cùng Dã Lang quan hệ thân thiết nhất.


Dã Lang không giải thích gì, chỉ uống một ngụm rượu, tầm mắt như cũ nhìn chằm chằm người phụ nữ nhỏ trong màn ảnh mồ hôi dầm dề. người ngoài không biết, còn tưởng rằng cô mới vừa trải qua một cuộc kích tình!


Nếu như trong lòng cô vẫn chưa có người nào chiếm giữ, anh nhất định sẽ không chút do dự muốn cô. anh biết rõ cô không phải Mạc Vấn, nhưng mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên anh muốn một người phụ nữ. là muốn, mà không phải phát tiết **.


nhưng mà, trong lòng cô đã có người từ sớm...... Có nên đem người này loại bỏ khỏi lòng cô hay không? anh vẫn đang suy tính.


Sói xám lấy tay khoác lên đầu vai anh." anh nha, đừng quá làm khó mình. Nếu coi trọng, vậy thì nhanh tay chiếm lấy. người phụ nữ chính là như vậy, ngươi càng bá đạo cường thế, cô ta càng đối với ngươi chết tâm”.


"Câm miệng của ngươi lại!" Dã Lang tiện tay cầm một quả táo, nhét vào trong miệng của hắn ta.
"Khó chịu!"
......
Hạnh Nhược Thủy cũng không biết một cuộc hành hạ như luyện ngục kết thúc thế nào. Chờ hai người kia thu dọn đồ đạc đứng trước mặt cô, cô đã xụi lơ trên ghế.


"Nhược Thủy cô nương, còn cần biểu diễn nữa không?"
"À?" Hạnh Nhược Thủy nhất thời sững sờ, phục hồi tinh thần lại liều mạng phất tay." không cần không cần! Các ngươi nhanh đi ra ngoài đi, đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
"Dạ, Nhược Thủy cô nương."


Trong phòng chỉ còn lại một người, Hạnh Nhược Thủy toàn thân ướt nhẹp như vừa mới vớt từ trong nước ra. Cô chưa bao giờ biết, loại đùa giỡn này sẽ giày vò như vậy!
Trong không khí tràn ngập cái loại hơi thở đó ** khiến cô buồn nôn!


Vậy mà, nghĩ đến buổi tối đến phiên mình biểu diễn, cô liền đau tim!
Thượng Khác giống như quỷ mị xuất hiện, cởi dây thừng trói tay cô ra..
"Nhược Thủy cô nương, đã chuẩn bị sẵn nước rồi, mời cô về phòng tắm rửa."


Hạnh Nhược Thủy không nói tiếng nào, nhanh chân chạy đi. Thời điểm cô chạy ra khỏi phòng, cô tựa hồ nghe thấy tiếng con sói cười gian ác thật phách lối.
Ngâm mình ở trong nước ấm, Hạnh Nhược Thủy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhìn trần nhà, đầu óc giống như con quay chuyển động vòng vòng.


không được, cô không thể ngây ngốc chờ cái tên vô lại đó trở lại! Đúng, cô muốn chạy trốn!
span style="display: none;">
Hạnh Nhược Thủy nhanh tay lau sạch sẽ thân thể, thay bộ quần áo thể thao thoải mái, đi đôi giày thể thao nhẹ nhàng. Đừng hỏi những thứ này từ đâu ra, cô cũng không biết!


"Nhược Thủy cô nương, mời dùng cơm trưa." Thượng Khác lại không thanh không tức nhô ra.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, mới ngạc nhiên phát hiện, thời gian vừa vặn đến buổi trưa. Sờ sờ bụng, giống như thật đói bụng, liền ngoan ngoãn ngồi xuống ăn.
Cho dù muốn chạy trốn, cũng phải bổ sung năng lượng trước!


Ăn xong bữa trưa, Hạnh Nhược Thủy vuốt bụng nói: "Tôi đi tản bộ một chút, tiêu hóa xuống."
"Nhược Thủy cô nương đi thong thả."


Hạnh Nhược Thủy bĩu môi, nghĩ thầm ta muốn chính là chạy trốn! Cô dĩ nhiên sẽ không ngu vừa bước ra khỏi cửa liền bỏ chạy, cô liền dọc theo đường đá xanh, đá lẹp xẹp đạp đất tản bộ về phía trước. Cẩn thận quan sát, phát hiện bốn phía cũng không có người nào, giống như căn bản không có ai tuần tra.


Quay đầu lại, phát hiện đã không còn nhìn thấy Cổ Bảo. Cô lúc này mới bắt đầu chọn một con đường nhỏ trong rừng, chạy thật nhanh vào trong. Chạy một đoạn, phát hiện căn bản không có ai đuổi theo, lúc này mới thả chậm bước chân. Thở hổn hển gay gắt, cặp chân cũng bủn rủn gay gắt.


Nơi này cánh rừng đều là cây lớn cao vút, che lấp dày đặc, căn bản không thấy được bầu trời. Ánh mặt trời chỉ có thể xuyên thấu qua lá cây ở giữa khe hở chiếu xuống, làm cho người ta biết bây giờ là ban ngày.


Đi cực kỳ lâu, cánh rừng giống như không có điểm tận cùng, Hạnh Nhược Thủy trong lòng có chút e sợ. Nếu như đây đúng là một rừng cây bao la, bát ngát, vậy làm sao bây giờ? Buổi tối nhất định sẽ có dã thú xuất hiện!


Vừa nghĩ như thế, cô lại có chút hối hận vừa rồi đã vọng động như vậy rồi!
Nếu không, đi trở về? Cô thật có ý nghĩ quay đầu lại, ngạc nhiên khi bỗng thình lình một con gì đó xuất hiện trước mắt, cặp chân như bị dính chặt trên mặt đất, cả người lạnh lẽo!


Đó là một con rắn có hoa văn! Còn không phải là một con rắn bình thường, là một con Rắn Hổ Mang kịch độc! Nó liền nghênh ngang giữa đường, ngẩng đầu lên, khạc độc tín.


Trên người Hạnh Nhược Thủ mồ hôi lạnh tuôn ra giống như mưa, cô căn bản không nhớ rõ nhìn thấy rắn ngàn vạn lần không được chạy, nhưng cô thật muốn chạy, nhưng cô không nhúc nhích được! Cặp chân giống như đã không còn bị khống chế, cứ như vậy đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không chú ý ý nguyện của cô!


Con Rắn Hổ Mang uy phong kia hình như khoe khoang đủ rồi, rốt cuộc chậm rãi chui vào rừng cây, phát ra thanh âm.


"A ——" Hạnh Nhược Thủy phát ra một tiếng thét chói tai, xoay người liều mạng chạy về phía trước! Trong rừng rậm trời tối sớm, từng này ánh sáng chứng tỏ đã rất tối rồi. Đường đi không rõ, thỉnh thoảng còn có nhánh cây vươn ra ngăn trở cô đi. Trên đường đi, cô ngã vô số lần, một thân nhếch nhác. nhưng không để ý nhiều như vậy, con rắn kia một mực đung đưa trước mắt cô, cô máy móc nện bước chân, đầu óc một mảnh trống không!


Khi tầm mắt trở nên trống trải, cách một khoảng, thấy người đàn ông ghê tởm kia miễn cưỡng tựa tại sườn xe thì Hạnh Nhược Thủy cảm giác mình giống như đã ch.ết một lần.
"Dã Lang, có rắn!" Cô quát to một tiếng, cứ như vậy thẳng tắp xông tới.


Dã Lang vươn tay ra, tiếp được cô. Cúi đầu, phát hiện cô đã ngất. anh bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu một cái. Thật là một cô nàng ngu ngốc!
Nếu có thể dễ dàng chạy đi như vậy, như vậy chỗ của anh cũng quá không an toàn rồi.
Ôm người ngồi trở lại trong xe.


Thượng Khác lái xe. Nghĩ tới hứng thú tệ hại của thiếu gia, lần nữa không dám khen tặng!
"Thượng Khác, anh có phải thấy kỳ quái hay không, biết rõ cô ấy căn bản không trốn thoát được, tại sao không nói? anh có phải hay không cho là, tôi chỉ là nhàm chán đang giết thời gian?"
"Thuộc hạ không dám!"


Dã Lang cười cười, nhìn người trong ngực một thân nhếch nhác, làm dơ áo của anh. "Quan trọng không phải cô ấy có chạy đi hay không, mà là cô ấy trốn."
"Thuộc hạ ngu độn."
Hạnh Nhược Thủy đuợc người hầu hạ tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ, lại nằm một hồi trên giường mới từ từ tỉnh lại.


"Có rắn!" Cô kinh hoảng kêu to, là bị hình ảnh trong mộng dọa cho tỉnh.
Dã Lang để ly rượu xuống, từ từ cúi người."Bình tĩnh chưa?"
Hạnh Nhược Thủy từ từ ngồi dậy, thần trí mê mang dần dần hồi phục."Tôi đã trở về......"


"Đúng vậy. Như thế nào, trải qua nguy hiểm trong rừng sâu chơi thật vui sao?" Dã Lang sờ sờ mặt cô, cảm giác mình càng ngày càng thích sự ngu ngốc ấy.


Hạnh Nhược Thủy đầu tiên là bất mãn dẩu môi, tiếp theo bỗng chốc trợn tròn đôi mắt sáng. " anh đã sớm biết em sẽ chạy trốn, còn biết em chạy không thoát, cho nên sớm chờ bên ngoài? anh, làm sao có thể khốn kiếp như vậy!"


Dã Lang bắt lấy tay của cô, đưa đến bên môi hôn một cái. " anh không biết em sẽ trốn, nhưng nếu em trốn, anh tự nhiên biết em không trốn thoát được. Nếu như người nào cũng dễ dàng thoát ra được, vậy chẳng phải bất cứ lúc nào anh cũng có thể bị ám sát?em phải biết, người muốn giết anh nhiều không đếm xuể."


Hạnh Nhược Thủy biết anh nói có lý, nhưng nghĩ tới chuyện hôm nay, liền tức giận không dứt. "Tóm lại, cái người này anh xấu lắm."
"Lời này nghe giống như khen ngợi. Bọn họ đều không nói anh xấu, mà gọi là anh ác ma."
Hạnh Nhược Thủy nhất thời cứng họng.


"Tốt lắm. Tỉnh rồi thì đứng lên ăn cơm đi, ăn xong chúng ta còn có chuyện rất quan trọng phải làm, không quên chứ?" Nói xong, môi của anh còn sát qua lỗ tai của cô.
Hạnh Nhược Thủy rụt người lại, bắt đầu cảm thấy da đầu tê dại, lạnh cả người.


nhưng là, cô ở trong rừng rậm chạy nửa ngày, quả thật đói bụng lắm. Hơn nữa, cô biết bản thân không thoát khỏi, tên vô lại này cũng sẽ không tha cho cô!
Ăn cơm tối xong, Dã Lang lôi kéo cô ra ngoài tản bộ.


Hạnh Nhược Thủy đầy bụng tâm sự, nơi đó có cái tâm tình này. nhưng là không có biện pháp, tên kia hơi sức lớn, bắt được cô khiến cô muốn động cũng không nhúc nhích được.


"Hối hận? Còn muốn trở lại bên người Phá Đao?" Dã Lang cười như không cười nhìn cô, thích xem dáng vẻ tức giận kêu la của cô.
Hạnh Nhược Thủy không có ý tốt liếc nhìn anh một cái."Hối hận thật không có. nhưng mà em lại phải nói không muốn, anh tin không?" Vậy không nói nhảm!


" anh tin. Chỉ cần em nói, anh liền tin." Trên mặt anh là một mảnh chân thành.
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra, ngay sau đó bĩu môi."Tin anh mới là lạ! em còn không muốn nói!" Lấy bộ dáng dụ dỗ con nít ra dụ dỗ cô, cô mới không thèm tin!
Uỳnh uỵch tăng nhanh bước đi, một người chạy trước.


Dã Lang ở phía sau nhìn, hồi lâu đột nhiên cười cười lắc đầu. Cô nhất định không biết, cô càng như vậy, anh càng không muốn thả người.


Cuộc sống của anh tràn đầy chém chém giết giết, mùi máu tươi rất nặng, nhưng không có một điểm sức sống. Mà mặc dù cô ngốc ngốc, lại tràn đầy sức sống, vừa vặn đem cuộc sống bình lặng như nước của anh khuấy động.


Khi vừa mới bắt đầu, mặc dù anh cùng cô giao dịch, nhưng là khi cô đập bình rượu xông tới, không tiếc bất cứ giá nào cùng anh nói giao dịch, anh liền nguyện ý giúp cô. anh làm việc, luôn luôn tùy tâm tình.
anh chỉ là muốn tiện tay giúp cô một lần, cho nên mới phải để mặc cho cô đi gặp Phá Đao.


nhưng là, anh đột nhiên không muốn làm người tốt, không muốn cứ như vậy để cô đi về. Làm thế nào, anh thật không nghĩ thả người?!
Ngay sau đó anh lại thoải mái, anh luôn luôn là ác ma, lại không cần giảng đạo lý nói nhân từ?
Chậm rãi nhếch miệng, chân dài sải bước đuổi theo bước chân của cô.


Như vậy thì cứ chiếm giữ không thả thôi. Đây không phải là tác phong trước sau như một của anh sao?






Truyện liên quan