Chương 8: Mạnh Hùng nhượng bộ
Trong lúc Gia Duyên đi phớt qua người của Tràn Hạo, cô có thể cảm giác được sát khí từ trong ánh mắt của anh làm cô cảm giác bất an trong lòng, nhưng sắc mặt của cô không hề thay đổi.
Mạnh Hùng nhìn Trịnh Phó Hàn nói với giọng hài lòng.
“Tốt.
Cô ấy rất chuyên nghiệp chuẩn bị cho cô ấy đến trường quay, để quay MV cho quảng cáo Mystery.”
“Mạnh Tổng yên tâm, tôi sẽ đưa ra thông báo.”
Trịnh Phó Hàn cười tươi nói với Mạnh Hùng, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào hình của Gia Duyên trong mấy vi tinh.
Gia Duyên bước vào phòng hoá trang cô tao nhã ngồi xuống ghế.
Tiểu Hồng vội vã đi đến bên cạnh Gia Duyên nói với giọng lo lắng.
“Chị Gia Duyên, em thật xin lỗi.
May mà nhiếp ảnh gia Kim Khải không nhìn thấy vết sướt trên cổ của chị, bằng không em nhất định sẽ bị Trịnh tổng khai trừ.”
Tiểu Hồng là một cô giá khỏang chừng 20 tuổi, vừa mới bước chân vào làng giải trí làm thợ trang điểm.
Dù Gia Duyên là một người vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi cô làm việc thì nghiêm túc vô cùng.
Từ trước tới giờ cô không bao giờ tới sớm hay trễ, nhưng hôm nay khi Tiểu Hồng trang điểm cho cô.
Tiểu Hồng lỡ tay làm cho Gia Duyên bị thương ngay ở cổ, để lại một vết sướt thật dài.
Tiểu Hồng hoảng sợ tay rung rung khóc sướt mướt trước mặt của Gia Duyên và Châu Ân, lập đi lập lại hai từ xin lỗi.
Gia Duyên nhìn thấy Tiểu Hồng sợ hãy đến như vậy, trong lòng cô không nỡ trách móc Tiểu Hồng.
“Không sao, em dùng phấn lót che đi vết sướt là được.”
Tiểu Hồng thật kinh ngạc với lời nói này của Gia Duyên.
Từ trước tới giờ những cô người mẫu nổi tiếng thường hay lên mặt hống hách với những thợ trang điểm như cô.
Chỉ lỡ mạnh tay một chút họ cũng đã làm lớn chuyện lên, huống hồ gì là làm cho họ bị thương như vậy.
Trong lòng Tiểu Hồng thật sự kính trọng Gia Duyên.
“Chị Gia Duyên, chị có thể cho em ở bên cạnh chị làm thợ trang điểm riêng của chị được không?.”
Tiểu Hồng vừa tẩy trang cho Gia Duyên vừa nói.
Cô thấy Gia Duyên không giống như những người mẫu kia, không hống hách không kiêu căng với thợ trang điểm và nhà tạo mẫu, nên muốn làm thợ trang điểm riêng của Gia Duyên.
“Được!
Châu Ân em sắp xếp với Trịnh tổng, từ nay về sau Tiểu Hồng sẽ là thợ trang điểm riêng của chị.”
Tiểu Hồng đang tẩy trang cho Gia Duyên tay cô đột nhiên khựng lại, Tiểu Hồng nhìn Gia Duyên vui mừng nói.
“Chị, chị nói thật.”
Gia Duyên không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tràn Hạo và Mạnh Hùng cùng nhau đi đến văn phòng luật Mạnh Nhi để đón Kiều Nhi đi ăn tối.
Bước vào cửa văn phòng luật sư rộng lớn của Kiều Nhi, Mạnh Hùng liền nhìn thấy người phụ nữ của mình đang nghiêm túc ngồi trong phòng bận rộn bàn bạc một vụ kiện với Minh Dạ Collin.
Khi Kiều Nhi làm việc trên người cô hiện lên sự nghiêm nghị cùng quả quyết mà đã lâu Mạnh Hùng không được nhìn thấy.
Sự tự tin này chỉ tỏa ra từ người của cô, khi cô khoác lên cái danh hiệu nữ đại luật sư mà thôi.
Kiều Nhi cảm giác được sự hiện diện của Mạnh Hùng, cô bất giác ngước mặt của mình lên nhìn ra hướng cửa.
Mạnh Hùng nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Kiều Nhi, trong lòng anh cảm giác ấm áp vô cùng.
Anh nở một nụ cười nhẹ, để che đi sự ngượng ngùng trong lòng anh.
Anh và Tràn Hạo thong thả đi vào văn phòng làm việc của Kiều Nhi.
“Em rể, sao hôm nay lại đến đây?.”
Minh Dạ Collin với bộ âu phục màu đen, khuôn mặt tây lai hiện lên ý cười nhìn Mạnh Hùng nói.
Văn phòng luật đã mở được hai tuần, Mạnh Hùng chưa từng đến đây một lần.
Mạnh Hùng và Kiều Nhi đang chiến tranh lạnh, anh muốn Kiều Nhi phải xuống nước năn nỉ anh.
Nhưng tính tình của Kiều Nhi thật ương ngạnh, dù biết Mạnh Hùng không sai nhưng cô cũng không muốn nhượng bộ.
Cuối cùng Mạnh Hùng cũng là người bước ra bước đầu tiên.
“Tôi đến đây để đưa Kiều Nhi đi ăn tối.”
Mạnh Hùng nhìn Minh Dạ Collin nói, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Kiều Nhi đang tươi cười nhìn anh.
“Kiều Nhi em và em rể đi trước đi, việc này cứ giao lại cho anh.”
Kiều Nhi gật đầu cảm ơn rồi cô thu sếp lại gọn gàng văn kiện trên bàn của mình.
Lúc này Mạnh Hùng đã đi đến bên cạnh của cô, anh cẩn thận lấy áo khoác, mặc vào cho Kiều Nhi.
Tuy đã có thai được ba tháng mấy nhưng thân hình của Kiều Nhi không thay đổi bao nhiêu, ngoài cái bụng hơi nhô lên một chút thì những chổ khác đều như xưa.
“Ở ngoài lạnh lắm.”
Nói xong Mạnh Hùng không quan tâm đến sự hiện diện của Tràn Hạo và Minh Dạ Collin, anh khom xuống hôn lên trán của Kiều Nhi.
Tràn Hạo ung dung dựa lưng vào cửa, hai tay anh khoanh lại trước ngực của mình nhìn họ lắc đầu.
“Sao lần nào cậu cũng bại trong tay của Kiều Nhi vậy?.”
Tràn Hạo chắc lưỡi nhìn Mạnh Hùng nói với giọng trêu chọc.
“Anh đừng khoác lác, sau này anh cũng sẽ như vậy thôi.”
Kiều Nhi vừa nói vừa khoác tay của Mạnh Hùng, đi ra đến cửa nơi Tràn Hạo đang đứng.
“Kiều Nhi, vậy là em không hiểu anh rồi.
Tràn Hạo anh không bao giờ vì một người phụ nữ mà phải hạ mình.”
“Hạo, cậu đừng quá mạnh miệng, coi chừng sau này cậu sẽ bị thương năng hơn cả tôi.”
Mạnh Hùng tay choàng qua eo của Kiều Nhi, ôm cô sát vào lòng nhìn Tràn Hạo nói.
Kiều Nhi nghe anh nói vậy liền lườm anh một cái.
“Bộ em làm anh bị thương nặng lắm sao?.”
“Nặng... Rất nặng.
Nhưng anh lại cam tâm tình nguyện, để em làm anh bị thương.”
Mạnh Hùng dùng ánh mắt yêu thương nhìn Kiều Nhi, làm cho lòng cô cảm giác ngọt ngào khó tả.
“Hazzzzzzzzzz..
Tôi ra xe chờ hai người.”
Tràn Hạo không thể nào chịu nổi cử chỉ âu yếm của hai người nữa đành lên tiếng.