Chương 4: Anh ta bị ghét bỏ
“Đây là tiền công anh nên được nhận.” Trong lúc anh đang trầm tư không rõ, cô lấy ra một tờ 1000 duy nhất trong túi áo ra và đặt vào trong tay anh, nói ra lời lẽ kinh người.
Không phải là cô quá keo kiệt mà trên người cô lúc này chỉ có mỗi một tờ như vậy.
Giây phút tờ tiền rơi vào lòng bàn tay anh, cô vội vàng lùi lại.
Anh khẽ run lên, trong thời gian ngắn sắc mặt anh thay đổi nhanh chóng, có nóng có lạnh, có nguy hiểm trước khi mưa bão giữa hai tầng nóng, lạnh tập trung lại.
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Cô biết anh tức giận, đương nhiên cô cũng biết lúc này anh càng cảm thấy kinh ngạc và khó tin hơn.
Cô đánh cược chính là phản ứng của người đàn ông cao ngạo như anh khi đối mặt tình hình như thế, càng là người cao ngạo thì khi đối mặt với tình hình như vậy sẽ càng khó có thể tin nổi, càng kinh ngạc hơn, sau đó là đầu óc trống rỗng theo bản năng.
Lúc này anh phẫn nộ cộng thêm đầu óc trống rỗng chính là hiệu quả cô muốn!
Trong phút chốc, khi anh còn chưa kịp hoàn hồn, cô đột nhiên xoay người. Ở trong bóng tối, cô lại lấy tốc độ cực nhanh, rất chính xác nhặt áo ngủ của anh trên mặt đất, ôm bộ quần áo anh từng mặc trên ghế, còn nhanh chóng cầm lấy điện thoại anh để ở trên tủ đầu giường, sau đó nhanh chóng lao về phía cửa phòng.
Đi đến chỗ cửa phòng, cô còn thuận tiện rút thẻ phòng của anh. Cho nên khi anh theo bản năng ấn công tắc, trong phòng vẫn tối tăm.
Tất cả động tác của cô rất lưu loát, chờ tới lúc lấy anh lại tinh thần thì cô đã đi đến chỗ cửa phòng, tay đang nắm lấy chốt cửa.
“Cô cho rằng… cô có thể trốn được à?” Trong bóng tối, giọng nói của anh lập tức truyền đến, giận dữ giống như có ý cười ngược, chỉ từng câu từng từ lạnh như băng lại như ngâm trong độc, không hề thương tiếc nhằm thẳng về phía cô, giống như hận không thể xé xác cô ra thành từng mảnh.
Lúc này, trong giọng nói của anh đầy uy hϊế͙p͙, đủ khiến cho người ta kinh hồn lạc phách. Cùng lúc đó, anh nhanh chóng vùng dậy, xuống giường…
Hàn Nhã Thanh nghe được giọng nói và động tĩnh của anh thì âm thầm hít sâu một hơi. Không thể không nói, người đàn ông này có phản ứng rất nhanh, hơn nữa một chiêu này của anh cũng đủ độc ác, khi hành động còn không quên uy hϊế͙p͙, hiển nhiên là muốn hù dọa cô!
Dưới tình huống này, người bình thường đối mặt với tình thế như vậy đáng lẽ phải bị dọa cho ngây người, bị dọa cho đờ đẫn, bởi vì giờ phút này khí thế kia của anh thật sự quá kinh người.
Chỉ là anh muốn hù dọa cô sao? Sợ rằng không dễ dàng như vậy đâu. Hàn Nhã Thanh cô làm gì có khả năng bị dọa chứ?
Vì lời này của anh, tính tình ngang bướng, không chịu thua kém của cô lại bị kích thích.
“Chuyện có lớn lắm đâu, anh cần gì phải làm vậy chứ? Tính tình nóng nảy như thế cũng không phải là chuyện tốt đâu.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, nhưng trong giọng điệu khàn khàn có chút ý cười.
Đương nhiên, động tác của cô cũng không hề chậm lại, khi đôi chân dài của anh nhảy tới thì cô đã nhanh chóng mở cửa phòng và lao vọt ra ngoài.
“Anh đẹp trai, bái bai, sau này không hẹn gặp lại.” Vào giây phút cửa phòng đóng lại, cô quay lưng về phía anh và giơ tay lên, cố ý vẫy vẫy.
Nhìn cô thế nào cũng có vài phần khoa trương đáng ch.ết, còn có đắc ý nữa!
Không thể trốn thoát được sao? Không thử thì làm sao biết được?
Vào thời điểm này mà cô không trốn đi, chẳng lẽ còn chờ anh mặc sức xâu xé à?
Cô cũng không ngốc như vậy!
Chờ tới lúc anh chạy tới, trong nháy mắt trước khi cô đóng cửa lại, anh chỉ kịp bắt gặp một thoáng bóng lưng của cô dưới ánh đèn hành lang chiếu xuống.
Cô cầm đi áo của anh, cầm đi áo ngủ của anh nên anh không thể đuổi theo ra ngoài.
Anh thầm nghiến răng, trong ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén! Tốt lắm! Nửa đêm cô nhảy qua cửa sổ vào phòng anh, sau đó…
Sau đó cô tự nhiên lại chạy thoát như thế à?
Người phụ nữ đáng ch.ết này lại còn cầm đi áo ngủ và quần áo của anh!
Đáng ch.ết, cô trả cho anh một đồng xu! Anh cũng chỉ giá trị một khối xu thôi à!!
Từ trước đến nay đều là anh đùa giỡn người khác, còn chưa có người nào dám đùa giỡn anh như thế cả!
Dương Tầm Chiêu anh lật tay thành mây, úp tay làm mưa, quát tháo trong thương trường không một ai bằng, hôm nay lại bị một con mèo hoang nhỏ cào mặt.
Người phụ nữ kia quả thật quá to gan, tốt, thật tốt!