Chương 9: Anh vẫn chậm một bước
Điều làm cho Hàn Nhã Thanh càng cảm thấy may mắn hơn là lúc này cô cản lại là một chiếc taxi, cho nên cô không cần nói nhiều, lập tức mở cửa xe ra và ngồi vào trong.
Sau khi Hàn Nhã Thanh lên taxi, thấy ở chỗ ngồi có một chai nước khoáng không biết của người khách nào bỏ quên, đôi mắt chợt lóe sáng.
Hoặc là cô có thể…
Dụ Vỹ Phàm thấy chiếc taxi rời đi mới hồi phục lại tinh thần. Không ngờ cô lại đi như thế? Anh ta bị trắng trợn không thèm để ý cộng thêm ghét bỏ à?
Hàn Nhã Thanh ! Có chút thú vị!
Khi chiếc xe của cậu ba Dương chạy tới, Hàn Nhã Thanh đã rời đi rồi, chiếc xe của Dụ Vỹ Phàm cũng đã rời đi.
“Cậu Dương , còn cần phải đuổi theo không?” Thư ký Ngô không nhìn thấy người thì trong lòng sốt ruột, nhưng anh ta cũng biết nếu người đã đi, có đuổi theo nữa thì sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy.
Dù sao lần này bọn họ không biết cô ngồi xe gì rời đi.
“Quay về khách sạn.” Ánh mắt cậu ba Dương dần tối lại, giọng nói lúc này thâm trầm làm người ta rét run.
Xem ra, tốc độ của người phụ nữ kia rất nhanh.
Trốn à? Thật ra anh muốn xem thử cô có thể chạy trốn được tới đâu!
Cả khách sạn đều có màn hình giám sát, lúc trước không nói, chỉ cần sau khi cô từ phòng của anh rời đi, từ tầng 22 đến đại sảnh ở tầng một chắc chắn sẽ bị quay được.
Chỉ cần nhìn thấy người, anh không tin mình không tìm được cô.
Thấy Tổng Giám đốc nhà mình quay về khách sạn xong liền lao thẳng đến phòng giám sát, thư ký Ngô tất nhiên hiểu rõ ý của Tổng giám đốc. Đây là muốn đi xem băng giám sát.
Tổng Giám đốc đúng là Tổng giám đốc, cách này tuyệt đối là nhanh nhất, trực tiếp nhất.
Chỉ cần nhìn thấy người, lấy năng lực của Tổng giám đốc, muốn tìm được cô chỉ là chuyện vài phút, bất kể cô là ai, bất kể cô ở đâu. -―― chỉ cần nhìn thấy người!!
“Xảy ra chuyện gì?” Chỉ là vừa vào phòng giám sát liền nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, thư ký Ngô lại choáng váng. Đây là tình huống gì vậy?
“Tổng giám đốc! Thư ký Ngô!” Người quản lý thấy Tổng Giám đốc đột nhiên xuất hiện thì giật mình. Sao chuyện này lại nhanh chóng kinh động tới Tổng Giám đốc như vậy? Ông ta âm thầm thở ra một hơi, chỉ có thể thành thật báo cáo: “Vừa rồi hệ thống của khách sạn bị hacker xâm nhập, tất cả băng ghi hình trong khách sạn từ đêm qua đến bây giờ đều bị người ta xóa hết.”
Thư ký Ngô hít một hơi thật sâu, trong giây lát cảm thấy hai chân như nhũn ra, suýt nữa ngã. Tổng Giám đốc vừa muốn tới điều tr.a băng giám sát, băng giám sát liền bị người ta xóa trước!
Anh ta biết chuyện này tuyệt đối không phải là trùng hợp, gần như chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ chạy trốn kia, mà mục đích chỉ có một, chính là không để cho Tổng Giám đốc thấy được video giám sát.
Người phụ nữ kia này tính toán từng bước một cũng quá lợi hại đi. Chỉ là người phụ nữ kia vừa rồi sốt ruột chạy trốn, làm sao có thể còn phân thân đi xóa băng ghi hình trong khách sạn chứ?
Thư ký Ngô âm thầm nuốt nước bọt, cẩn thận nhìn về phía tổng Giám đốc nhà mình. Vừa thấy gương mặt Tổng Giám đốc nhà mình thâm trầm như sắp đổ mưa, thư ký Ngô bị dọa tới mức tim cũng run rẩy. Dáng vẻ Tổng Giám đốc như vậy quá đáng sợ, quá khủng khiếp.
Cậu ba Dương nhếch mép không nói gì, không ai biết anh đang suy nghĩ gì, chỉ là trong đôi mắt đang híp lại cuốn ra bão táp làm người ta run như cầy sấy. Hơi thở lạnh lùng lại nguy hiểm này ép cho người ta có cảm giác không thể thở nổi.
Thư ký Ngô không dám thở mạnh, những người khác cũng ý thức được chuyện không ổn, tất cả chỉ ước gì có thể tàng hình, biến mất.
Sau một lát, cậu ba Dương gọi điện thoại.