Chương 12: Anh ra quân rồi
Anh muốn biết có phải người phụ nữ kia là do lão tư giở trò không?
Lấy tính tình bình thường của lão tư, thật ra cũng có khả năng làm ra chuyện như vậy lắm.
“Người phụ nữ nào? Phòng nào?” Bên kia, cậu tư Đường trực tiếp ngây người.
“Phòng 2202 ở Hoàn Vũ.” Dương Tầm Chiêu nhíu mày lại khi nghe được giọng nói kinh ngạc này của cậu tư Đường.
“Không có, bọn em đều không ở thành phố A, sao phòng em có thể có phụ nữ được?” Cậu tư Đường càng ngơ ngác hơn. Là anh ta chưa ngủ tỉnh nên nghe không hiểu được lời anh ba nói à?
“Cậu xác định chứ?” Dương Tầm Chiêu hỏi lại lần nữa. Chuyện này quá kỳ lạ.
“Anh ba, bọn em đang ở thành phố Q, em để phụ nữ vào phòng của em ở khách sạn thành phố A à? Đây tính là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ còn có thể giải khát trong mơ sao? Cho dù có thể giải khát trong mơ, em ở khoảng cách này cũng không nhìn thấy được đâu.”
“Có ai biết mật khẩu phòng cậu không?” Dương Tầm Chiêu thầm thở hắt ra một hơi. Lão tư không biết chuyện, nhưng người phụ nữ kia lại leo từ phòng lão tư vào phòng anh.
Chuyện này lại phức tạp hơn rồi.
Phòng của anh và lão tư đều được khóa bằng vân tay, nếu có người biết mật khẩu của lão tư lại có khả năng…
“Biết mật khẩu phòng em ạ?” Cậu tư Đường đang nói chợt dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Thư ký Tề biết. Em từng bảo thư ký Tề tới khách sạn đưa tài liệu giúp em một lần.”
“Anh ba, xảy ra chuyện gì lớn sao?” Lúc này, tò mò của cậu tư Đường đã hoàn toàn bị kích thích rồi. Chuyện có thể làm cho anh ba cố ý tới truy hỏi anh ta, sợ là không phải chuyện nhỏ đâu.
Chỉ là Dương Tầm Chiêu lại không trả lời anh ta mà trực tiếp cúp máy.
Cậu tư Đường nhìn điện thoại bị cúp liền choáng váng. Anh ba đánh thức anh ta sớm như vậy, còn chưa nói rõ ràng đã cúp máy, vậy còn có thiên lý nữa sao?
Nửa giờ sau.
“Anh ba, đã tìm được Dụ Vỹ Luân . Nhưng khi tìm được anh ta, anh ta và cô hai Hàn đang ở trong khách sạn. Theo video giám sát, bọn họ tới khách sạn vào đêm qua và vẫn luôn ở trong khách sạn, rất rõ ràng không phải anh ta lái chiếc xe. Nhưng Dụ Vỹ Luân cũng thật thiếu đạo đức. Hôm nay đáng lẽ anh ta sẽ đính hôn với cô cả nhà họ Hàn , không ngờ đêm qua lại lăn giường với cô hai nhà họ Hàn ở khách sạn cả đêm.” Chuyện Cậu năm Tào điều tr.a ra được có lượng tin tức hơi lớn.
“Cô cả nhà họ Hàn à?” Dương Tầm Chiêu nhanh chóng nhíu mày, đột nhiên nắm bắt được điểm này.
“Cô cả nhà họ Hàn – Hàn Nhã Thanh là con gái của Hàn Trung Phương – con cả nhà họ Hàn . Hai mươi năm trước, Hàn Trung Phương bất ngờ qua đời, cô cả Hàn mới được nhà họ Hàn đón về vào năm năm trước. Việc hôn nhân với nhà họ Dụ là do Ông cụ Hàn một tay xử lý. Nhưng nghe nói cô cả Hàn này không quá thông minh, bên ngoài đồn đầu óc cô ta có vấn đề, sau khi được đón về nhà họ Hàn thì học cấp ba năm năm vẫn chưa tốt nghiệp, trông cũng không được xinh lắm. Rất rõ ràng Dụ Vỹ Luân không quá hài lòng với đám cưới này. Em còn nghe nói trước đây Dụ Vỹ Luân đã từng có quan hệ không rõ ràng với cô hai nhà họ Hàn rồi…” Cậu năm Tào nói chuyện rất nhanh, không hề dừng lại giữa chừng.
“Tìm mấy phóng viên qua đây.” Dương Tầm Chiêu đột nhiên mở miệng, ngắt lời cậu ta.
Đêm qua cô bị người bỏ thuốc, hôm nay bên ngoài khách sạn có phóng viên vây quanh. Hôm nay Dụ Vỹ Luân và cô cả nhà họ Hàn đính hôn, đêm qua lại ở trong khách sạn với cô hai nhà họ Hàn ?
Anh không biết trong này có liên quan gì không, nếu trong này thật sự có liên quan, vậy rất có thể chính là…