Chương 41: Tôi cần một người vợ
Không có chuyện gì thì anh dựa sát vào cô như vậy làm gì?
Nhưng lúc này có một điều Hàn Nhã Thanh có thể chắc chắn, đó là người đàn ông này thật sự cố ý chặn đường cô.
Nhưng vì sao anh phải làm như vậy? Điểm này, Hàn Nhã Thanh vẫn chưa hiểu rõ.
“Ừm, có chuyện.” Dương Tầm Chiêu khẽ chau mày, giọng nói trầm ấm chầm chậm truyền tới, trả lời rất trực tiếp, rất dứt khoát.
Hàn Nhã Thanh nghe anh nói có chuyện, liền đợi anh tiếp tục nói.
Chỉ đáng tiếc, sau hai từ ngắn ngủi đó, anh không hề nói thêm lời nào.
Hàn Nhã Thanh đợi hồi lâu, vẫn không nghe thấy anh mở miệng.
“Xin hỏi ngài đây, anh có chuyện gì?” Cuối cùng, vẫn là Hàn Nhã Thanh phá vỡ sự im lặng này. Tuy rằng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng lại âm thầm buồn bực. Có chuyện gì thì mau nói đi, cứ đứng như vậy không sợ lãng phí thời gian sao?
“Tôi cần một người vợ.” Anh nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, từng chữ, từng chữ đột ngột và rõ ràng truyền thẳng vào tai cô.
“…” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn sững sờ, mặc dù bình thường cô rất tỉnh táo, nhưng ngay lúc này, cô vô cùng kinh ngạc. Khi nãy là tai cô có vấn đề hay cô nghe nhầm?
Khi nãy anh nói gì?
Anh cần một người vợ?
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cô? Anh cần một người vợ, thì đi mà tìm vợ của mình, nói với cô làm gì?
“Thưa anh, tôi không hiểu ý của anh.” Hàn Nhã Thanh nhìn ra, người đàn ông này tích chữ như vàng, cho nên cô không dám trông mong anh chủ động giải thích, vì vậy chỉ có thể tự mình đến hỏi.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy vấn đề này nhất định phải giải thích rõ ràng.
“Tôi cần một người vợ, mà cô lại vừa khéo phù hợp.” Dương Tầm Chiêu nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên, ngược lại rất nhẫn nại giải thích với cô.
Lần này, chắc là giải thích rõ ràng rồi đấy chứ.
“Vì sao? Tôi phù hợp chỗ nào?” Hàn Nhã Thanh sửng sốt, nháy mắt liên tục, cô phù hợp? Phù hợp chỗ nào cơ chứ? Cô sửa, sửa để không phù hợp nữa, được không?
“Tôi không thích người con gái quá xinh đẹp, cũng không thích người quá thông minh.” Nụ cười nơi khóe môi Dương Tầm Chiêu càng sâu hơn, ánh mắt nhìn cô dường như phảng phất ý cười.
Nghe được anh nói lời này, Hàn Nhã Thanh từ trước đến nay vốn dĩ rất bình tĩnh, nhưng lúc này cô lại có chút buồn bực. Có ai nói chuyện như anh không? Thà rằng anh cứ trực tiếp nói cô quá ngu, quá xấu, cho nên anh mới cảm thấy cô phù hợp còn hơn.
Người như anh cũng thật khó gặp mà, có người nào chọn vợ như vậy không cơ chứ?
Có điều, trong lòng Hàn Nhã Thanh âm thầm nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh. Cô là một người con gái đẹp và thùy mị. Ừm, cô quả thật chính là như vậy. Cho nên cô nhất định phải duy trì phong thái lịch sự, tao nhã của một người con gái đẹp và thùy mị.
“Anh này, có phải anh đang muốn làm thông gia với nhà họ Hàn không? Nếu là như vậy, anh có thể đi tìm ông nội nói chuyện, hôm nay cũng có không ít người nhắc đến chuyện này với ông nội rồi.”
Nếu anh đã muốn làm thông gia với nhà họ Hàn , vậy thì anh cứ nói thẳng với ông nội, để ông nội giải quyết đi.
“Đúng vậy, hôm nay số người nhắc đến chuyện làm thông gia quả thật không ít, cho nên nhà họ Dương cũng không thể thua kém được.” Dương Tầm Chiêu nhìn không ra tâm tư của cô, người con gái này giả vờ cũng giỏi đấy. Ban nãy anh cố tình nói như vậy, nhưng sắc mặt của cô lại không hề lộ vẻ tức giận.
Được, được rồi, để anh xem cô có thể giả vờ đến lúc nào.
Nhà họ Dương ? Hàn Nhã Thanh khẽ kinh ngạc, ở thành phố A này, những người mang họ Dương không nhiều, cô chỉ biết duy nhất một nhà, chẳng lẽ đó là anh?
Không, không thể nào! Sự tồn tại của Dương thị ở thành phố A này chính là một thần thoại, một gia đình như vậy sẽ muốn làm thông gia với nhà họ Hàn sao?
Không, tuyệt đối không thể có chuyện ấy được! Không phải anh đang giả mạo nhà họ Dương để lừa cô đấy chứ?
“Mười giờ ngày mai, gặp nhau ở Ủy ban.” Trong khi Hàn Nhã Thanh đang suy nghĩ, giọng nói của Dương Tầm Chiêu đột nhiên vang lên phía trên đỉnh đầu cô.