Chương 48: Không phải cầu hôn

Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ Hàn Nhã Thanh . Thấy điện thoại cô càng khó coi.


“Cục cưng, người cậu muốn mình tr.a trong hình mình tr.a ra rồi, người đó tên Dương Bạc Vệ .” Điện thoại vừa thông, giọng Dinh Dinh đã truyền tới.
“Dạ?” Giờ phút này Hàn Nhã Thanh rất nhạy cảm với cái họ này.


“Ừ, Tổng Giám đốc tập đoàn họ Dương , nhưng hai năm trước bị tai nạn, nghe nói liệt chân, cho nên từ hai năm trước, người này chưa từng xuất hiện, một mực ở nhà tổ nhà họ Dương . Cho nên, muốn tìm được anh ta, chỉ có thể đến nhà tổ nhà họ Dương , nhưng nhà tổ nhà họ Dương cũng không dễ vào đâu.”


“Tổng Giám đốc tập đoàn họ Dương ? Ba Dương Tầm Chiêu ?” Hàn Nhã Thanh lớn giọng hơn.


“Đúng vậy, bạn yêu, cậu nói không sai. Cơ mà giọng cậu hơi kích động nhỉ, chuyện gì?” Dinh Dinh hiểu cô rất rõ, thông qua điện thoại đã nghe được khác thường.


“Hôm nay mình gặp phải Dương Tầm Chiêu, đúng hơn thì là Dương Tầm Chiêu đến tìm mình.” Dinh Dinh là bạn thân nhất của cô, cho nên đối với Dinh Dinh , Hàn Nhã Thanh không có gì giấu giếm.


available on google playdownload on app store


Chỉ là cô không nghĩ tới chuyện trùng hợp như vậy, không nghĩ tới người trong hình là ba Dương Tầm Chiêu .


Lần này cô trở lại dọn dẹp đồ cũ của mẹ phát hiện một bức ảnh một người đàn ông, vốn là một bức ảnh bình thường không có gì, nhưng cô đột nhiên nhớ ra ngày mẹ qua đời cô đã thấy người này ở đầu thôn.


Cô luôn nghĩ năm đó mẹ ch.ết có chút kỳ lạ, cho nên mới muốn tr.a rõ.
“Dương Tầm Chiêu tìm cậu? Tại sao? Cậu biết anh ta à?” Trong giọng Dinh Dinh rõ ràng thêm mấy phần nghi ngờ.


“Liên quan tới chuyện này mình cũng thấy rất lạ, mình rất chắc chắn mình không biết anh ta. Từ trước tới nay chưa từng thấy, nhưng hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sau đó nói với mình anh ta cần một người vợ, vừa hay mình là người thích hợp.”


“. . . À. . .” Dinh Dinh trầm mặc hai giây, sau đó đột nhiên hô thành tiếng, Hàn Nhã Thanh không chuẩn bị, màng nhĩ suýt nữa bị cô ấy làm điếc.


“Cục cưng, ý cậu là Dương Tầm Chiêu cầu hôn cậu? Dương Tầm Chiêu cầu hôn cậu là thật sao?” Dinh Dinh giọng có thêm mấy phần hưng phấn: “Dương Tầm Chiêu nha! Anh ta là người đàn ông tất cả phụ nữ trong thành phố muốn gả cho, cũng là nam thần của mình.”


“Sai, không phải cầu hôn, anh ta chỉ thông báo ngày mai mình đến Ủy ban lúc mười giờ.” Nghĩ tới cái này, Hàn Nhã Thanh lại buồn rầu, nếu thật sự cầu hôn thì đã tốt, ít nhất là còn lãng mạn, không đến nỗi khiến cho người khác buồn rầu.


“Không hổ là nam thần của mình, quá ngang ngược.” Dinh Dinh nghe nói như vậy thẳng thừng huýt sáo.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao anh ta phải chọn mình sao?” Hàn Nhã Thanh nghe được lời Dinh Dinh , môi hung ác nhếch lên.


“Đúng vậy, tại sao vậy chứ?” Dinh Dinh hình như đến bây giờ mới nhớ tới vấn đề này: “Theo lý thuyết, cậu và anh ấy chắc chắn không có qua lại gì, anh ấy tại sao lại đột nhiên cầu hôn cậu chứ? Anh ấy sẽ có liên quan đến bức ảnh không?” Giọng Dinh Dinh có thêm sự nghiêm trọng.


“Hẳn sẽ không.” Hàn Nhã Thanh theo bản năng liền phủ nhận.
“Vậy anh ấy có nói tại sao không?” Dinh Dinh thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt giọng cũng buông lỏng không ít.


“Anh ta nói, anh ta không thích quá thông minh, không thích quá xinh đẹp, cho nên mình thích hợp.” Nhắc tới cái này Hàn Nhã Thanh không nhịn được tức giận, lúc ấy nghe được lời này, phản ứng đầu tiên cô cũng hoài nghi Dương Tầm Chiêu không phải cố ý.


“. . .” Dinh Dinh lần nữa trầm mặc hai giây: “Anh ấy thật nói như vậy? Dương Tầm Chiêu thật là quá thật tinh mắt, ha ha ha. . .”


“. . .” Hàn Nhã Thanh đột nhiên có một loại cảm giác muốn hỏi ông trời, đây là loại bạn bè gì?


“Nhưng nói nghiêm túc nếu Dương Tầm Chiêu thấy được sự thật về cậu, không biết sẽ có phản ứng gì? Nếu anh ấy biết thân phận thật sự của cậu, không biết có thể bị hù hay không?” Dinh Dinh rốt cuộc cũng dừng lại cười, nhưng giọng nói càng thêm hưng phấn.


“Cậu suy nghĩ nhiều thế?” Hàn Nhã Thanh hơi nhíu mày, khuôn mặt thật, thân phận thật của cô, những thứ này Dương Tầm Chiêu không thể nào biết.


“Mình nghĩ nhiều như thế nào?” Dinh Dinh ngẩn người, giọng rõ ràng yếu đi một ít: “Cậu không nói cho mình, cậu không đồng ý với anh ấy đấy chứ?”


Hàn Nhã Thanh nhếch môi, cô muốn không đồng ý, nhưng cô có sự lựa chọn sao?
“Cục cưng, cậu sẽ không từ chối thật đấy chứ?” Dinh Dinh không nghe được Hàn Nhã Thanh trả lời, lần nữa yếu ớt hỏi.


“Cục cưng, thật ra thì tớ cảm thấy cậu nên cho tìm hai bảo bối của chúng ta một người ba, cho nên, tớ cảm thấy cậu có thể đồng ý Dương Tầm Chiêu , đàn ông giống như Dương Tầm Chiêu là có thể gặp không thể cầu, bỏ lỡ không tìm lại được đâu.”


“Cục cưng, nói gì đi.” Dinh Dinh tính nôn nóng, Hàn Nhã Thanh không nói lời nào, cô ấy rất nóng vội.


“Nói rồi, anh ta không cầu hôn, chỉ bảo mình mười giờ ngày mai đến Ủy ban, mình được chọn sao?” Hàn Nhã Thanh ngầm thở dài, khiến cho cô buồn bực chính là chuyện này cô vốn không có lựa chọn.


“Ái chà chà, như vậy mình an tâm rồi, nam thần không hổ là nam thần, ra tay một cái ngay cả chị đại Hàn cũng bị xử đẹp.” Hứa Dinh Dinh rốt cuộc yên tâm, mặc dù cô ấy hết sức khống chế, nhưng trong giọng vẫn mang theo ý cười.


“Hứa Dinh Dinh . . .” Hàn Nhã Thanh không nhịn được gầm nhẹ, cô bị bức bách không thể không gả, Hứa Dinh Dinh này lại không nhân tính nói như vậy!


“Được được, không nói.” Hứa Dinh Dinh thu lại nụ cười, nhưng cô đứng đắn được ba giây, lại bắt đầu cười đùa: “Ngày mai nếu lĩnh giấy chứng nhận, là vợ chồng, tối mai chính là đêm động phòng hoa chúc, nói về đời người có bốn chuyện vui, nhưng mình chỉ nhớ một. Đó chính là đêm động phòng hoa chúc, có thể thấy đêm động phòng hoa chúc là thời khắc quan trọng nhất đời người, cho nên cậu nhất định phải biết quý trọng, không, phải là hưởng thụ thật tốt.”


Nghe được lời này, mắt Hàn Nhã Thanh giật nhẹ, Dinh Dinh nói cũng là một cái vấn đề, ngày mai bọn họ lĩnh chứng, có thể ở cùng một chỗ hay không? Nếu là ở cùng một chỗ, thì ở thế nào?


Anh ta nói, ngoài việc gả cho anh ta cô không có sự lựa chọn, những chuyện khác đều do cô làm chủ, như vậy là không phải bày tỏ, những thứ này đều do cô quyết định?
Ý của anh ta chắc là như vậy, hẳn là không sai chứ ?


Không thể không nói, Hàn Nhã Thanh đã nghĩ quá tốt về cậu ba nhà họ Dương .
Dương Tầm Chiêu nói tất cả mọi chuyện do cô quyết định, chỉ đại biểu trước khi cưới, cũng không có nghĩa là sau khi cưới.


Thứ hai, chín giờ bốn mươi, thư ký Lưu dừng xe ở cửa Ủy ban, thấy Tổng Giám đốc nhà mình cũng không xuống xe, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: “Tổng Giám đốc, đến rồi.”


“Ừ.” Dương Tầm Chiêu thấp giọng đáp lời, xuyên qua cửa kính xe nhìn xung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Hàn Nhã Thanh , cho nên, anh cũng không vội xuống xe.


Ngày hôm qua, nghe được cuộc nói chuyện của cô và ông Hàn, anh chẳng hề lo cô sẽ không tới.


Đến nỗi sau khi cô tới sẽ là tình huống gì còn khiến anh có chút mong đợi, dẫu sao, người phụ nữ này sẽ không hành động như lẽ thường.






Truyện liên quan