Chương 53: Bộ mặt thật của cô

“Sao vậy? Sao cậu lại đột nhiên hỏi vấn đề này? Lúc đó cậu quá sốt ruột cũng không nói rõ ràng, cho nên mình không nhìn kỹ. Cậu muốn biết cái gì?” Dinh Dinh cảm thấy kỳ lạ về vấn đề đột ngột này của cô.


Nghe ý của Dinh Dinh , lúc đó cô ấy có xem qua video, chỉ là không biết có thấy chuyện cô muốn biết không?
Lúc đó chuyện quá cấp bách, cô ở trên xe taxi nên không nói rõ với Dinh Dinh được.


“Lúc đó, cậu có gặp Dương Tầm Chiêu ở trong video không?” Hàn Nhã Thanh biết Dinh Dinh không rõ người đàn ông năm đó là ai, bởi vì theo như lời Dinh Dinh nói, cô ấy quá mức sốt ruột nên không kịp nhìn thấy hết.


Nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh muốn biết lúc ấy cô ấy có thấy Dương Tầm Chiêu ở trong video không. Nếu thấy, vậy khả năng suy đoán của cô sẽ lớn hơn.
Cô nhớ lúc cô rời phòng không lâu, người đàn ông kia đi xuống theo.


“Dương Tầm Chiêu? Lúc đó mình quá sốt ruột nên chỉ vội vàng xem qua, cũng không nhìn thấy anh ta. Sao cậu lại hỏi như vậy?” Dinh Dinh hơi nghi ngờ: “Cậu đang nghi ngờ gì à?”


“Cậu sẽ không nghi ngờ người đàn ông đêm hôm đó là Dương Tầm Chiêu chứ?” Dinh Dinh rất thông minh, lập tức hiểu rõ ý của Hàn Nhã Thanh


available on google playdownload on app store


“Mình cũng không rõ lắm. Dương Tầm Chiêu đột nhiên cưới mình thật sự quá kỳ lạ. Hơn nữa tối hôm nay, anh ta có vài hành động cho dù không để lại dấu vết nhưng mình luôn cảm thấy anh ta đang tìm kiếm gì đó.” Hàn Nhã Thanh cũng không giấu Dinh Dinh .


“Không thể nào. Nếu thật sự là vậy, Dương Tầm Chiêu chính là ba của hai bảo bối à?” Ở đầu điện thoại bên kia, tiếng kêu kinh ngạc của Dinh Dinh đột nhiên vang lên.


“Mình chỉ nghi ngờ thôi, có lẽ là mình suy nghĩ quá nhiều.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài. Cô thật sự hy vọng đây là do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều. Nếu người đêm hôm đó thật sự là Dương Tầm Chiêu , đúng là ba của hai đứa trẻ, vậy chuyện này thật sự rắc rối rồi.


“Cậu có muốn mình điều tr.a giúp cậu không?” Giọng nói của Dinh Dinh lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy.


“Đừng. Nếu thật sự là anh ta, cậu vừa điều tr.a chắc chắn sẽ bị anh ta phát hiện mất.” Năm đó, Hàn Nhã Thanh đã biết rõ sự lợi hại của người đàn ông kia, cho nên lúc Dụ Vỹ Phàm nói muốn điều tr.a giúp cô, cô đã cương quyết từ chối.


Ban đầu, chuyện đã qua năm năm, đã lâu như vậy cũng nên quên đi mới phải, bây giờ điều tr.a chắc cũng không điều tr.a được gì nữa.


Nhưng nếu người kia thật sự là Dương Tầm Chiêu , bây giờ cô đi thăm dò, vậy lại đồng nghĩa với đi chịu ch.ết.


“Thanh Thanh , mình thấy có thể thật sự là do cậu suy nghĩ nhiều thôi. Mình nghĩ, nếu người đàn ông năm đó thật sự là Dương Tầm Chiêu , anh ta sẽ không cưới cậu đâu, ít nhất trước khi điều tr.a rõ ràng thì sẽ không thể nào…” Mỗi lần Dinh Dinh gọi cô là Thanh Thanh cũng chính là khi cô ấy suy nghĩ đặc biệt nghiêm túc.


“Nếu anh ta muốn điều tr.a rõ ràng hơn thì sao?” Giọng Hàn Nhã Thanh rõ ràng nhỏ hơn, cô vẫn thấy kỳ lạ về chuyện Dương Tầm Chiêu cưới cô.


“…” Bên kia, Dinh Dinh im lặng. Các cô căn bản không biết gì về Dương Tầm Chiêu , căn bản không biết phong cách làm việc của Dương Tầm Chiêu .


“Mình vẫn cảm thấy là cậu suy nghĩ nhiều rồi. Có phải cậu bị mắc bệnh nghề nghiệp không?” Dinh Dinh vẫn cảm thấy chuyện này không có khả năng quá lớn.


Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ hy vọng là do cô quá nghi ngờ. Nhưng sau này, cô thật sự phải cẩn thận một chút mới được.


Trong gian phòng ở Danh Tước, Dương Tầm Chiêu cầm cốc rượu rất lâu mà không hề động đậy. Từ khi bước vào đây đến giờ, anh không uống một cốc rượu nào, vẫn luôn đờ người ra.


Cuộc điện thoại vừa rồi là do Cậu năm Tào gọi tới. Cậu năm Tào gọi anh ra ngoài uống rượu, cậu tư Đường đang ở đó.


Thật ra đây cũng là chuyện đặc biệt quan trọng, những cuộc gặp mặt như vậy là chuyện rất bình thường, vì sao vừa rồi anh nhận được điện thoại lại đi gấp như vậy? Bình thường anh cũng chưa từng tích cực như vậy mà?


Lúc đó, tại sao anh phải đi chứ? Đáng lẽ anh phải chờ xem cô thu dọn cục diện thế nào đã!
Hoặc đáng lẽ anh càng nên phối hợp với cô làm gì đó, nói hôm nay là đêm tân hôn của bọn họ!


“Anh ba, anh làm sao vậy? Có chuyện gì mà anh phải suy nghĩ nghiêm túc như vậy, em đã gọi anh mấy lần cũng không thấy anh có phản ứng gì.” Cậu tư Đường thấy anh cầm cốc rượu mãi không động đậy thì cảm thấy đặc biệt kỳ lạ. Bình thường cho dù anh ba có lạnh lùng nhưng tuyệt đối sẽ không đờ người ra như bây giờ. Anh ba suy nghĩ gì mà nhập tâm thế?


Dương Tầm Chiêu không trả lời anh ta, anh đột nhiên đứng lên và đi ra ngoài.
“Anh ba, anh đi đâu thế?” Cậu tư Đường và Cậu năm Tào giật mình trước hành động đột ngột của anh, gần như cùng lúc lên tiếng.


“Về nhà?” Dương Tầm Chiêu hiếm có một lần không đi thẳng, vẫn có chút kiên nhẫn trả lời một câu.


“Về nhà? Sớm như vậy, anh về nhà làm gì? Trong nhà cũng đâu có ai chờ anh chứ?” Khóe miệng Cậu năm Tào cong lên. Lúc này mới ra ngoài, còn chưa uống cốc rượu nào đã về à? Hơn nữa bây giờ mới hơn tám giờ, anh ba về nhà sớm như vậy làm gì?


Dương Tầm Chiêu dừng lại, xoay người nhìn hai người với vẻ mặt đàng hoàng lại nghiêm túc: “Hôm nay, tôi kết hôn rồi.”


“Cái gì? Anh ba, anh nói gì?” Hai người gần như đồng thời kinh ngạc kêu lên thành tiếng, vẻ mặt kinh ngạc khó tin. Giờ phút này, hai người đều nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, nghe nhầm rồi.


“Hôm nay, tôi kết hôn rồi.” Hôm nay kiên trì của Dương Tầm Chiêu hình như rất tốt, còn nhắc lại một lần nữa.


“Anh ba, anh nói thật à?” Lúc này hai người mới ý thức được Dương Tầm Chiêu không phải đang nói đùa, hình như là nói thật.


“Đúng.” Dương Tầm Chiêu đáp một tiếng, không đợi hai người lấy lại tinh thần, anh đã rời đi.


“Mẹ kiếp, anh ba kết hôn à? Thật không vậy?” Cậu năm Tào lấy lại tinh thần liền nhảy dựng lên. Tin tức này thật sự quá sốc, trong giây lát anh ta khó có thể tiêu hóa được.


“Chắc là thật.” Giọng nói của cậu tư Đường vọng tới có vẻ xa xăm, thật ra cũng không quá tỉnh táo.
Tin tức vừa rồi đủ để nổ cho bọn họ ngu người.


“Vậy anh ba vừa đi vội vã là trở lại động phòng à?” Khóe miệng Cậu năm Tào giật giật, có phải anh ba quá gấp không?
“Anh ba kết hôn à? Với ai vậy?” Cậu tư Đường hỏi một vấn đề tương đối lý trí.


Cậu năm Tào sửng sốt vài giây, khóe miệng liền giật giật: “Không, không biết có phải là người phụ nữ kia không?”


Không biết có phải là Hàn Nhã Thanh không? Không, không thể nào. Anh ba chỉ nghi ngờ Hàn Nhã Thanh , tuyệt đối không có khả năng cưới Hàn Nhã Thanh được.


Nhưng sau khi Cậu năm Tào lợi dụng quan hệ của mình điều tr.a ra sự thật, lại hoàn toàn ngây người. Anh ba thật sự cưới Hàn Nhã Thanh ?


Lúc Dương Tầm Chiêu trở lại biệt thự, ở đây đặc biệt yên tĩnh. Dương Tầm Chiêu lên tầng, đi tới ngoài cửa phòng của Hàn Nhã Thanh và gõ cửa, trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại.


Dương Tầm Chiêu nhíu mày. Lẽ nào cô đã ngủ rồi? Nhưng anh không tin tối hôm nay, cô sẽ ngủ sớm như vậy?
Dương Tầm Chiêu giơ tay xoay tay nắm cửa, không ngờ cửa tự nhiên mở ra, Hàn Nhã Thanh cũng không khóa trái.


Suy nghĩ của Hàn Nhã Thanh rất đơn giản. Bây giờ cô và Dương Tầm Chiêu đăng ký kết hôn, cô lại ở trong biệt thự của Dương Tầm Chiêu, nếu Dương Tầm Chiêu thật sự muốn làm gì đó với cô, một cái khóa cửa có thể ngăn cản được sao?


Hơn nữa, nếu thật sự giống như cô suy đoán, Dương Tầm Chiêu căn bản sẽ không động vào cô, cô trốn trốn tránh tránh trái lại càng làm cho Dương Tầm Chiêu nghi ngờ.


Dương Tầm Chiêu đẩy cửa và đi vào phòng. Đèn ngủ trong phòng vẫn còn bật, ánh sáng yếu ớt vừa vặn soi sáng gương mặt đang ngủ say của cô.


Dương Tầm Chiêu thấy gương mặt cô ngủ say liền ngẩn người. Cô thật sự ngủ rồi sao?


Ánh mắt Dương Tầm Chiêu dừng lại trên những nốt tàn nhang trên mặt cô một lát, sau đó anh lấy ra một chai thuốc nước và đổ ra tay, nhanh chóng lau lên trên mặt Hàn Nhã Thanh


Đây là một loại nước thuốc rất đặc biệt, bất kể là dùng cách gì, có nguyên liệu gì ngụy trang ở trên da, chỉ cần dùng loại nước thuốc này lau qua thì tuyệt đối có thể xóa sạch. Hôm nay, anh muốn nhìn thấy bộ mặt thật của cô!






Truyện liên quan