Chương 147: Hậu quá của việc cậu ba dương tức giận (1)
Thấy cô nhanh chóng gật đầu, Dương Tầm Chiêu lại càng vô cùng tức giận, lúc này anh không muốn nghe cô nói nữa, anh đột nhiên cất bước, đi về phía cô, cánh tay cũng nhanh chóng giơ về phía cô, rõ ràng là muốn túm lấy cô. Anh phải bắt cô lại, đánh một trận nên thân.
Hàn Nhã Thanh sợ hãi, nhanh chóng lui vê phía sau, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
"Trời má, tốc độ này cũng quá nhanh rồi đó, tuyệt đối là đã từng được huấn luyện qua rồi." Mộng Nhược Đình trợn tròn hai mắt, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sùng bái, chỉ dâu đúng là quá lợi hại.
Nhưng chị dâu làm sao luyện được tốc độ như vậy nhỉ?
Dương Tầm Chiêu đã từng được mục sở thị tốc độ phản ứng của cô cho nên hiện tại cũng không bất ngờ gì cho lắm, có điều khi thấy cửa phòng bị đóng chặt, anh chỉ lạnh lùng nheo mắt và nói: "Mở cửa."
"Không mở, tôi đã nói là sẽ giữ bí mật mà, anh còn muốn giết người diệt khẩu sao?" Hàn Nhã Thanh giữ chặt cửa phòng, lúc này kiên quyết không thể mở.
Dương Tầm Chiêu sững sờ, anh giết cô diệt khẩu sao?
Con mắt nào của cô thấy anh muốn giết cô diệt khẩu chứ?
Anh tức giận vì không thể bóp ch.ết cô nhưng điều đó thì liên quan gì đến giết người diệt khẩu chứ?
Cô chẳng phải là chuyên gia tâm lý học tội phạm sao? Chẳng phải chỉ cần liếc mắt là cô có thể nhìn thấy mọi chuyện sao? Tại sao hết lần này tới lần khác cô cứ không nhận ra anh đang tức giận chứ?
Đúng, Hàn Nhã Thanh là chuyện gia tâm lý học tội phạm, cô chưa từng mắc sai lầm trong những vụ án mà cô tiếp nhận, nhưng trong chuyện tình cảm thì cô lại đặc biệt ngây ngô, Mộ Dung Tri vẫn thường gọi cô là đô gà mờ trong chuyện tình cảm. Có lẽ thực sự ứng với câu câu không ai là toàn diện cả, nếu quá mức xuất sắc ở một phương diện nào đó thì sẽ khiếm khuyết ở một phương diện khác.
"Phụt..." Mộng Nhược Đình nghe được câu giết người diệt khẩu liên mất kiềm chế phụt cười có điều lúc này Hàn Nhã Thanh đang trốn ở trong phòng nên không nhìn thấy, cũng không có nghe được.
"Mở cửa ra đã." Dương Tầm Chiêu khẽ hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng của mình được bình tĩnh nhưng nó vẫn đáng sợ, lạnh lùng như trước.
Trong phòng, Hàn Nhã Thanh không nói gì, cũng không mở cửa.
Vừa rồi anh vẫn còn bộ dạng hận không thế giết người thì họa có điên cô mới mở cửa.
"Cô tự mở hay để tôi đi lấy chìa khóa hả?” Dương Tâm Chiêu cực lực kiêm nén cơn tức giận đang bốc hỏa của mình nhưng giọng điệu của anh vẫn khiến người ta giật mình.
Trong phòng, Hàn Nhã Thanh nghe được giọng nói của anh, tim lại càng đập dữ hơn, Dương Tầm Chiêu có chìa khóa nên cô có khóa cửa phòng cũng vô ích.
Hàn Nhã Thanh liếc nhìn cửa sổ, sau đó đi tới.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đang nổi nóng, cho dù không đến mức giết cô diệt khẩu đi nữa thì cũng sợ là...
Hay là cô cứ tránh mặt trước đã, hơn nữa cô rời đi thì cũng sẽ không quấy rầy hai người họ nữa.
Vừa khéo cô cũng có thể nhân cơ hội này đi thăm hai cục cưng.
Những chuyện khác thì cứ chờ anh hết giận, bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp.
Dương Tầm Chiêu đợi ngoài cửa một lúc lâu vẫn không có một chút động tĩnh nào, anh trừng mắt, vội vàng lấy chìa khóa mở cửa, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng của Hàn Nhã Thanh trong phòng.
Trong phòng ngoại trừ cửa chính thì nơi có thể ra ngoài duy nhất chính là cửa sổ nên rõ ràng là cô đã leo cửa sổ ra ngoài.
Dương Tầm Chiêu híp đôi mắt ngập tràn lửa giận của mình lại, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô nhưng không ai bắt máy.
Hàn Nhã Thanh đã leo cửa sổ trốn thì nhất định lúc này sẽ không bắt điện thoại của anh.
Được, được lắm, anh cũng muốn xem xem cô có thể bỏ trốn đi đâu? Trốn được nhất thời thôi chứ làm sao trốn được cả đời chứ!
Đây là nhà của cô, cô nhất định phải trở về, anh sẽ chờ cô quay về.
"Chị dâu bị anh dọa nên leo cửa sổ trốn sao?" Mộng Nhược Đình lúc này đã bị chấn động, chị dâu đúng là khiến người ta bất ngờ.
"Anh, bộ dạng vừa rồi của anh đúng là quá dọa người rồi, đổi lại là ai đi nữa cũng đều sẽ sợ." Chuyện này cũng không thể trách chị dâu được, vừa rồi bộ dạng của anh đúng là quá dọa người, quá dọa người rồi.
"Lấy đồ của mình rồi về đi" Dương Tầm Chiêu lạnh lùng liếc cô em rồi trực tiếp đuổi người.
Mộng Nhược Đình cảm thấy trước khi đi cô nên gọi điện thoại cho Hàn Nhã Thanh, đương nhiên, bởi vì chuyện năm đó, nên nhất định không thể nói ra thân phận của cô được, thế nhưng chí ít cô có thể giải thích một chút.
"Chào chị, em là Mộng Nhược Đình." Điện thoại vừa được bắt máy, Mộng Nhược Đình liền tự giới thiệu.
"Cô Mộng có việc gì không?” Hàn Nhã Thanh hơi bất ngờ, hiển nhiên là cô không ngờ Mộng Nhược Đình sẽ gọi điện thoại cho mình.
"Có một chuyện mà em muốn giải thích với chị, kỳ thực quan hệ giữa em và Dương Tầm Chiêu không phải như chị nghĩ đâu, chị hiểu lầm rồi." Mộng Nhược Đình trực tiếp nói rõ suy nghĩ của mình.
Hàn Nhã Thanh hơi sững sờ, hai mắt liên tục chớp chớp, cô đã tận mắt chứng kiến mà còn có thể giả được sao?
Mộng Nhược Đình cố ý gọi điện thoại đến giải thích với cô có lẽ là vẫn còn sợ cô sẽ kể lung tung cho nên cô liên phụ họa theo Mộng Nhược Đình: "Ừ, được, tôi biết rồi."
Mộng Nhược Đình nhận ra cô chỉ nói lấy lệ nhưng cô ấy cũng chỉ có thể nói bấy nhiêu mà thôi.
"Tôi sắp đi rồi, chị nhanh quay về nhé." Mục đích mà Mộng Nhược Đình gọi điện thoại chủ yếu vẫn là bảo cô nhanh chóng quay về, bằng không, không biết anh trai sẽ còn gây ra chuyện gì nữa.
"Cô sắp đi ư?" Hàn Nhã Thanh đột nhiên hơi cao giọng.
Cô đột nhiên phản ứng như vậy khiến cho Mộng Nhược Đình ngây ngẩn cả người, cô ấy sắp đi mà chị dâu lại kích động như vậy ư? Là muốn cô ấy đi hay muốn cô ấy không đi?
"Cô Mộng, hiện tại tâm trạng của cậu Dương không được tốt cho lắm, nếu cô đi như vậy thì biết làm thế nào bây giờ?" Hàn Nhã Thanh ý thức được mình vừa thất thố, nên nhanh chóng hạ giọng.
"Chị có thể quay về bên cạnh anh ấy mà..." Mắt Mộng Nhược Đình chợt lóe, bảo cô đi là thế nào, chuyện này hết cách rồi sao?
"Tôi về cũng vô dụng, cô cũng đã thấy chuyện hồi sáng rồi đó, tôi về chỉ càng là lửa đổ thêm dầu mà thôi, chỉ có cô mới có thế khiến anh ấy bình tĩnh lại." Hàn Nhã Thanh nhớ lại bộ dạng lúc sáng của Dương Tầm Chiêu vẫn còn thấy hơi sợ.
Nếu lúc này Mộng Nhược Đình đi còn cô quay về thì Dương Tầm Chiêu nhất định sẽ nghĩ rằng cô ép Mộng Nhược Đình rời đi. Cô thật sự không dám nghĩ đến hậu quả ấy.
Mộng Nhược Đình méo xệch cả miệng, những lời chị dâu nói thật sự khiến cô không thể chịu nổi mà, người có thể khiến anh trai bình tĩnh lại chỉ có chị dâu mà thôi.
Nhưng hiển nhiên là chị dâu hoàn toàn không ý thức được điều này.
"Vậy chị nói làm sao bây giờ?" Mộng Nhược Đình rất muốn nghe xem rốt cuộc người chị dâu này muốn cô làm gì?
"Cô đừng đi vội như vậy, mấy ngày tới đây vừa hay là tôi có chút việc, không thể quay về nên cứ như vậy đi, ta còn có việc, cúp máy trước đây." Hàn Nhã Thanh nói xong liền không đợi Mộng Nhược Đình cự tuyệt đã trực tiếp cúp điện thoại.
Mộng Nhược Đình nhìn điện thoại của mình bị cúp máy mãi một lúc lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại, chuyện này là sao đây? Cô ấy đi hay không đi đây?
Cô ấy cảm thấy nếu mình cứ như vậy mà bỏ đi thì chị dâu sẽ hiểu lầm chắc luôn, vậy thì liệu anh trai của cô còn có ngày thấy được ánh sáng của hy vọng không đây?
Cho nên cuối cùng Mộng Nhược Đình vẫn quyết định ở lại để giúp anh mình, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là có thể xem được kịch hay.