Chương 2: Ngàn dặm mới tìm được mẹ
Một góc hành lang bệnh viện, bí thư đi theo cầm điện thoại di động, tay cầm một phần báo cáo đang tiến hành báo cáo.
"Vân Thi Thi, mười tám tuổi, học sinh, cha kinh doanh công ty bất thiện phá sản, kinh quá hạch tr.a hết thảy là thật. Kiểm tr.a toàn diện tất cả các chỉ tiêu rất tốt, cũng tuyệt đối không có bệnh di truyền cho con cái sau này."
Chỉ là điều kiện cô gái này có vài điểm không thích hợp cho việc thụ tinh nhân tạo, như vậy, chỉ có thể dùng một hình thức thụ thai khác...
Vân Thi Thi không nhúc nhích ngồi ở trên ghế dài, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm tĩnh quỷ dị, ánh mặt không chút gợn sóng.
Mặc dù cô rất trẻ tuổi, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn so với tuổi thật của cô còn trẻ hơn nhiều, nhưng vẻ non nớt trên mặt của cô, tựa hồ không hợp với cái tuổi tang thương này.
Chọn một người trong vạn người, dựa vào dung mạo xinh đẹp này của cô, người thuê cô ký thù lao hết sức lớn, năm triệu, đối với cô thì đó là một con số kếch xù trên trời.
Ba ngày trước cô dấu cha, lén lút ký vào hợp đồng này, liền được người ta đem đến nơi đây, mỗi ngày đều bị giam ở trong phòng này, không cho phép nói chuyện điện thoại với người ngoài, càng không cho phép đi ra ngoài, giống như là bệnh nhân bị cô lập.
Cô biết, vì chuẩn bị mang thai, phải đảm bảo thân thể cô khỏe mạnh, như vậy cơ thể này mới có thể sinh đứa bé tốt nhất.
Một ngày ba bữa cũng làm hết sức tinh mỹ. Lửa chân, bồi căn, bánh mì, thịt trâu, cơ hồ xa xỉ tới cực điểm. Cô biết những thứ này chẳng phải cho cô, mà là cho cái thai cô sắp có, mặc dù cô có chút không thích những món này, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà nuốt xuống.
Vân Thi Thi không dám làm trái bất cứ mệnh lệnh gì, bởi vì ngoan ngoãn nghiêm túc nghe lời cũng là một trong các điều kiện của hiệp ước.
Cho tới hôm nay đi theo người này đến đây làm đủ thứ xét nghiệm trên thân thể cô.
Cái người thuê thần bí này, cô thậm chí còn chưa thấy rõ hình dáng của hắn, chỉ biết là một phần hiệp ước, lại ký cho cô đúng 5 triệu thù lao — năm triệu, hẳn có thể trợ giúp cha vượt qua nguy cơ!
Liên quan tới chuyện này, cô không dám nhắc tới cùng cha, lúc rời đi cũng vẻn vẹn chỉ là để lại một tờ giấy, không từ mà biệt, sợ rằng có một đoạn thời gian không trở về nhà, vì vậy cô cũng tạm thời không cần lo lắng vấn đề đối mặt với lời trách móc của cha.
Dựa theo trên hợp đồng yêu cầu, trước khi chuẩn bị mang thai, cô phải tùy thời tiếp nhận quan sát. Nếu qua điều kiện này, khi đó, một triệu sẽ trước thời hạn chuyển vào tài khoản cha cô, nghe vị bí thư kia nói, nếu như cô sinh là đứa bé trai, sẽ còn trả thêm cho cô một khoản thù lao.
Mang thai hộ, a... Nói đến thật sự là buồn cười, vì lấy được tiền, cô nghĩ tới hết thảy biện pháp, nhưng cuối cùng không nghĩ tới mình vậy mà sẽ thông qua phương thức bán đứng thân thể mình để lấy được thù lao! Nhưng mà dù sao cũng là số tiền lớn, khiến cho cô phải động tâm.
Đang lúc khốn đốn, cô chọn con đường không thể chịu nổi này.
Lâm Hải, trong phòng giộng lớn của biệt thự.
Nơi này là một dãy biệt thự độc chiếm cả bờ biển rộng rãi mà rực rỡ, vì vậy, cái giá của nó không cần nói cũng biết.
Sau khi làm đủ thứ xét nghiệp xong, một chiết xe con xa hoa nhỏ đem cô chở tới nơi này, dặn dò cô một câu liền rời đi.
Bí thư nói cho cô, tối nay, hắn sẽ đến.
Vân Thi Thi hít thở sâu, đã không lòng dạ nào thưởng thức cảnh biển rạng rỡ xinh đẹp, sắc mặt nặng nề đất kéo hành lý đi vào biệt thự.
Đêm đến, trong phòng ngủ xa hoa, kéo che rèm cửa sổ thật chặc, che đậy tất cả ánh sáng.
Trong một phòng yên tĩnh, cô tắm xong, liền lẳng lặng nằm ở trên giường lớn, tắt đèn, mất đi thị giác cảm giác, thính lực liền nhạy cảm rất nhiều, âm thanh gió biển cùng sóng lớn bên ngoài biệt thự bịt tai cũng có thể nghe.
Không có nghê hồng sanh tiêu, nhưng bình tĩnh làm da đầu tê dại.