Chương 6
A! Cô ngước mắt lên nhìn khuôn mặt quen thuộc của hắn.
- Cô mong tôi về nhà đến vậy sao?
Cô hoảng hốt vội cuống quýt chối bỏ.
- Không, không phải...
Cô còn chưa dứt lời, đã bị một giọng nói xa lạ cắt ngang.
- Ồ! Đây là phu nhân của giám đốc sao, đáng yêu quá.
Cô ta là ai vậy?cô thầm nghĩ.
Tinh Tuệ từng bước đến gần cô, ánh mắt chứa đầy sự gian xảo.
- Chào phu nhân, tôi xin giới thiệu tôi là thư kí riêng của giám đốc Thiên Duệ. Tôi họ Tinh tên Tuệ, rất cám ơn những ngày qua cô đã chăm sóc cho giám đốc, vất vả nhiều cho cô rồi.
Từng câu từng chữ mà Tinh Tuệ nói ra đánh thẳng vào trái tim của cô.
Là ý gì chứ? Nói vậy hai người này đã ở bên ngoài cùng nhau suốt ba ngày cho nên Lãnh Thiên Duệ mới không có về nhà sao? Thật quá đáng mà!
- Tinh Tuệ, cô về được rồi.
- Vâng thưa giám đốc!
Lúc Tinh Tuệ đi ngang qua người cô cũng không quên để lại một câu nói đầy ẩn ý.
- Nói nhỏ với cô cái này con nít như cô thì có cái gì mà tốt chứ!
Lúc này mặt Gia Linh đã đen như nhọ nồi, xám xịt. Gì chứ? Ừ cô là con nít thì sao, dù sao cũng đỡ hơn bà cô già như cô ta. Xong lại liếc sang Lãnh Thiên Duệ, quần áo gì mà loè loẹt, còn có mùi nước hoa nồng nặc khó ngửi muốn ch.ết đi được.
Cô càng nghĩ càng tức giận dứt khoát quay lưng lại không nhìn hắn đi thẳng ra cửa tránh cho cô bị tức ch.ết.
- Tôi phải đi học , chào anh.
Lúc này cô thoáng nghe hắn gọi với theo nhưng cũng không thèm trả lời.
- Này.. đợi đã...
Cô vờ như ko nghe thấy làm hắn tức giận nhíu mày đuổi theo, không chút do dự liền nhấc bổng cô lên vai.
- Á á á!!!! Anh làm gì vậy mau thả tôi ra.
Cô bất ngờ bị anh vác lên vai vừa giận lại vừa xấu hổ không ngừng ra sức vùng vẫy như cá mắc phải lưới.
- Chuẩn bị xe.
Hắn lạnh lùng ra lệnh cho các gia nô ở phía sau rồi mang theo cô một mạch đi ra cửa.
- Lão gia xe đã chuẩn bị xong.
Người đàn ông trung niên đối với hắn cung kính nói.
- Không còn việc của anh, lui xuống đi.
Nói xong hắn liền đẩy cô vào trong xe rồi tự mình rồ ga phóng xe như bay.
- A...aaaaaasa....Anh muốn giết người cũng phải báo trước một tiếng chứ! Ai u cái tráng của tôi.
Cô uất ức lên tiếng.
- Thắt dây an toàn vào. Cô là óc heo hay sao ngay cả việc này cũng phải đợi tôi nhắc.
Mặc dù bên ngoài là đang mắng cô, khoé miệng hắn lại không tự chủ giương lên một nụ cười ý vị thâm trường.
- Anh... Rõ ràng là anh sai trước còn mắng tôi... dừng xe... anh muốn đưa tôi đi đâu, tôi còn phải đi học nữa đó!
Cô nhìn hắn, từ đầu đến cuối vẫn im lặng ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc cô một cái, tiếp tục lái xe về phía trước.
- Yên tâm, tôi đã gọi xin nhà trường rồi.
Con ngươi đen lạnh lùng như màn đêm chứa đựng đầy rẫy không khí u ám nguy hiểm khiến cho cô chỉ có thể im lặng. Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, chẳng bao lâu đã đến sân bay chuyên dụng của tập đoàn Lãnh thị.
Nhìn quan cảnh qua kính xe khiến cô thật muốn ngất xỉu. Trời ơi có ai ngang tàng bá đạo như hắn ta không! Tự dưng dẫn cô đến đây làm gì? Rốt cục là muốn đưa cô đi đâu vậy?
- Này, anh có thể nói cho tôi biết chúng ta đến đây làm gì hay không?
Cô mơ hồ hỏi.
- Đương nhiên là đi hưởng tuần trăng mật rồi.
Hả Hưởng tuần trăng mật... cô còn đang ngây ngốc đã bị hắn lôi ra khỏi xe ném thẳng lên máy bay, cũng không có nói cho cô biết muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật.
Đây là lần đầu tiên Gia Linh đi máy bay, nói không sao chính là nói dối. Đầu óc cô lúc này cứ quay mòng mòng khó chịu vô cùng.
- Cô... không sao chứ!
Hắn là đang quan tâm cô sao.
- Không có gì, chỉ là có chút chóng mặt... không quen mà thôi.
Có đôi lúc cô cảm thấy thật ra Lãnh Thiên Duệ cũng không xấu lắm, ít nhất bây giờ hắn cũng đang quan tâm cô.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°