Chương 4: Ông chủ và ông chủ lớn

Ngụy Chí Thành biến mất một tuần, sau đó lại đột nhiên xuất hiện trong tiệm, lặp lại tình trạng cũ khiến mọi người vừa thấy hắn liền hoảng sợ.


Lại mấy tuần trôi qua, hắn cũng xử lý xong chuyện vụn vặt trong tổ chức, những kẻ nào phản bội hắn thừa dịp cháy nhà hôi của cũng bị hắn thanh trừ, sau đó tìm người thay thế vị trí của hắn, còn hắn thì rút khỏi giang hồ. Dĩ nhiên, muốn rút lui hoàn toàn cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng trên căn bản rất nhiều chuyện Ngụy Chí Thành đã không nhúng tay vào.


Hắn thật sự chân thành muốn ‘Rửa tay gác kiếm’ nha, hắn chỉ hy vọng hắn còn sống, cố gắng có nhiều thời gian hơn để thưởng thức hương vị tuyệt vời của cuộc sống này.


Lần đầu tiên Ngụy Chí Thành đến cửa tiệm này đến nay đã hơn một tháng, gần đây hắn có thêm biệt danh mới: Ông chủ lớn. Cũng không biết cái biệt danh này từ đâu mà có, chỉ biết thỉnh thoảng Tiểu Duy trong lúc nói chuyện phiếm với thực khách sẽ nói một vài chuyện xảy ra khi anh sống chung với Ngụy Chí Thành, kết quả biệt danh này cứ thế mà xuất hiện, rất nhiều thực khách không gọi hắn là Ngụy ca mà đổi sang gọi là ông chủ lớn.


Không thể không nói, biệt danh này làm cho Ngụy Chí Thành rất hài lòng, khiến cho khí chất hung tàn trên người hắn cũng không nhiều như trước.


Trong diễn đàn BBS của khu F đang thảo luận về các món ăn đáng chú ý, khi nhắc đến ‘Cơm Chiên 50 Tệ’, ngoại trừ giới thiệu về quán là tự phục vụ, tiện lợi, giá cả phải chăng và nhiều thứ đặc biệt khác…..v.v, thì nhất định sẽ nhắc đến ‘Ông chủ tiệm đẹp trai lại ôn hòa’ cùng ‘Ông chủ lớn xăm rồng xăm phượng’, kèm theo đó là nhiều bức ảnh khác nhau, rất chân thật. Thậm chí còn có video, ông chủ lớn tức giận dạy dỗ thực khách ăn không trả tiền, ông chủ đẹp trai thì ở một bên mỉm cười nói ‘Để anh ta đi đi!’.


available on google playdownload on app store


Lập tức có đủ loại người đến tiệm cơm chiên ‘Vây xem’, ‘Đi ngang qua’, ‘Ăn thử’ điều trở thành khách quen của tiệm, trong đó có cả học sinh … Nhất là học sinh nữ chiếm đa số. Ngụy Chí Thành không có máy vi tính, cũng không biết những thứ này, chỉ là hắn có cảm giác, nữ sinh đến tiệm gần đây tương đối nhiều, tụm năm tụm ba, luôn luôn nhìn hắn cùng Tiểu Duy, sau đó thì cười đến cổ quái.


Bàn về chất lượng, so sánh ‘Cơm Chiên 50 Tệ’ ở khu F và các tiệm cơm chiên khác thì chưa chắc đã đạt đến vị trí số ba, nhưng được cái là giá cả phải chăng, còn so về đặc điểm hoạt động và sự nổi tiếng thì cửa tiệm này tuyệt đối đứng số một số hai. Sinh viên khu F khoa báo chí có làm một tiết mục phỏng vấn ‘Món ngon giá rẻ ở khu F’, vì thế bọn họ đến phỏng vấn khi tiệm đang đông khách.


『Ông chủ! Xin hỏi lúc đầu tại sao lại muốn mở cửa tiệm cơm chiên? 』
“Bởi vì tôi chỉ biết làm cơm chiên và mì xào.” Tiểu Duy trả lời rất chân thành, vừa cầm nguyên liệu bỏ vào trong nồi.
『Ha ha, ông chủ thật khiêm tốn. Vậy làm sao ông chủ nghĩ ra được hình thức kinh doanh như hiện tại? 』


“Như vậy thì tiết kiệm được tiền thuê người phụ giúp.”
『Hiện tại kinh doanh đã khá lên, ông chủ có nghĩ đến sẽ tìm những sinh viên vừa học vừa làm đến giúp đỡ không? 』
“Bây giờ có Ngụy Ca rồi.” Tiểu Duy đảo cơm chiên trong nồi, sau đó xúc ra được một đĩa cơm chiên ngon lành.


Khi phỏng vấn tiến hành được một nửa, Ngụy Chí Thành đang rửa chén đột nhiên la lên: “Mấy thằng nhóc kia! Đúng, là tụi bây đấy, không được để cái đĩa trên bàn, mang đến chỗ để đồ dơ đi.”
“Anh đợi một chút rồi qua đem dẹp!”


“Cầm có cái đĩa, bọn bây sẽ bị gãy tay hả?”
“Bọn tôi không dẹp đó, anh lại chặt tay tôi đi!”
“Thái độ anh quá kém, cẩn thận tôi về kêu bạn tôi chặn đường anh, làm cho cửa tiệm anh sập luôn.”
“Mày dám?”


“Thật dữ nha! Hừm, xã hội đen thì giỏi lắm sao? Cha tôi là cảnh sát, tôi bảo ông ấy bắt anh vào tù, đồ lưu manh.”


Vài học sinh nam khác thì cười hì hì, hoặc giơ ngón giữa với Ngụy Chí Thành, sau đó để mấy cái đĩa bừa bộn lại trên bàn rồi nghênh ngang bỏ đi. Ngụy Chí Thành chỉ có thể hùng hùng hổ hổ đi dọn bàn, Tiểu Duy nhíu mày một cách hiếm thấy.


『Ông chủ, đừng lo lắng. Anh quên chúng ta vẫn còn đang phỏng vấn sao? Tình cảnh vừa rồi máy quay cũng đã quay lại, bọn chúng nghĩ muốn trêu chọc ông chủ lớn, chúng tôi sẽ làm theo mong muốn bọn chúng. 』
Lúc này Tiểu Duy mới dãn lông mày, khẽ cười gật đầu.


“Cám ơn các anh. Ngụy ca chỉ là hơi dữ, nhưng hắn không làm khó người bình thường.”
『Ông chủ, có thể hỏi chút vấn đề riêng tư không? Mặc dù như vậy là không phải phép, nhưng chúng tôi rất tò mò, ông chủ anh cùng ông chủ lớn, hai người là….? 』


Tiểu Duy không trả lời, chỉ kêu Ngụy Chí Thành đến: “Ngụy ca, đến đây một chút.”
“Chuyện gì?” Ngụy Chí Thành siết chặt nắm tay, sắc mặt tối tăm đi tới.
“Nhìn máy quay, chúng ta đang được phỏng vấn đấy!” Tiểu Duy chỉ chỉ người phỏng vấn đang cầm máy quay phim, muốn hắn nhìn vào máy quay.


“Ặc, học sinh làm phóng viên sao? Không tệ, có tương lai.” Ngụy Chí Thành gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
『Chúng tôi là sinh viên khu F khoa báo chí…. 』


Người phỏng vấn cùng Ngụy Chí Thành đang nói chuyện, Tiểu Duy kêu một tiếng “Ngụy ca”. Ngụy Chí Thành theo phản xạ quay đầu qua, Tiểu Duy “Chụt” một hơi trên môi hắn: “Phần còn lại thì để buổi tối, hiện tại còn phỏng vấn.”


Cho dù Ngụy Chí Thành da ngăm đen, người phỏng vấn và người quay phim cũng nhìn ra, hoặc là cảm giác được, hắn đỏ mặt.
“Chén… Còn chưa rửa xong, anh đi rửa….” Ngụy Chí Thành tránh máy quay, quay lại bồn rửa chén, tiếp tục rửa.


Tiết mục ‘Món ngon giá rẻ khu F’ phỏng vấn ‘Cơm Chiên 50 Tệ’, một tuần sau thì hoàn thành, cùng phát sóng trên màn hình lớn của trường cùng diễn đàn BBS, rất nhanh thu hút được sự phản hồi nhiệt tình của mọi người.


『Ông chủ cùng ông chủ lớn quá manh >////< cuộc đời này đã thỏa mãn… 』 ( manh: moe, cute, dễ thương…) 『Lầu trên bạn dễ thỏa mãn quá! Cầu chi tiết ‘Chuyện buổi tối’ nha! 』 ( lầu trên: người comment phía trên) 『Hóng! 』 『Ờ thì, mấy đứa học sinh này, thật mất thể diện, ông chủ, ông chủ lớn chúng tôi xin lỗi các anh! 』 『Tên họ XXX mã số OOOOOO, tên họ XXX mã số OOOOOO, tên họ XXX mã số OOOOOO…. Cần phải giáo dục lại hành động, không cần cám ơn.』 『 Ông chủ khỏe manh!』 『 Ông chủ tiểu yêu tinh… 』 『Bây giờ tôi mới biết đến cửa tiệm này, quyết định ngày mai đến đó ăn cơm chiên! 』 『Ông chủ lớn thật dữ, nhưng cũng rất đẹp trai. 』 Bình luận gần như nghiêng về tiệm cơm chiên 50 tệ, đa số mọi người điều cho rằng chủ tiệm có quyền đưa ra quy định cho tiệm, thực khách đến thì nhất định phải làm theo, đó chính là phép lịch sự cơ bản. Mặc dù Ngụy Chí Thành thật sự hung dữ, nhưng hắn không sai. Dĩ nhiên cũng có một số người cho là, chủ tiệm muốn kinh doanh làm ăn thì phải nhường nhịn vì lợi ích của tiệm, khách hàng là thượng đế mà, dọn bàn cũng không tổn thất gì… v.v Dưới áp lực, mấy đứa học sinh áy náy, mấy chị khóa trên còn yêu cầu bọn họ phải đến tiệm cơm dọn bàn một tuần lễ, cảm thụ được sự vất vả của chủ tiệm. Bọn họ có thành tâm hay không thì mọi người không biết, nhưng ít nhất bọn họ không dám nói ẩu nói tả nữa. Tiết mục phỏng vấn này được các sinh viên làm thành một bộ phim ngắn chia sẻ khắp nơi trên internet, thu hút được rất nhiều người xem. Chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành bộ phim hấp dẫn nhất trên mạng, lại có chiều hướng giáo dục học sinh, sinh viên. Nhiều người còn hi vọng ‘Cơm Chiên 50 Tệ’ mở chi nhánh kế bên trường bọn họ. Nhưng cũng vì bộ phim này mà gia tộc Gallo ở Hoa Kỳ nổi lên không ít sóng gió. … “Thưa ngài Gallo, chúng tôi đã có tin tức của cậu hai!” “Vậy sao? Một đám phế vật các người cuối cùng cũng có tác dụng, có được tin tức gì?” “Chúng tôi…. Chúng tôi tìm được trên mạng một đoạn phim của cậu hai, ngày tháng gần đây mà thôi.” Khi Testo Trey thấy đoạn phim kia, ánh mắt anh ta không khỏi trợn to, rồi sau đó vẻ mặt nhanh chóng u ám. “Đoạn phim này được quay ở đâu?” “Là nơi cậu hai được sinh ra, Đài Loan.” “Nhị thiếu gia Lạc gia làm sao có thể lưu lạc ở một đảo nhỏ được. Lập tức đặt vé máy bay, tôi muốn mang em ấy về. “Dạ!” Testo Trey chạm vào bộ phim qua màn hình. Chàng trai thông minh, hấp dẫn, khôn khéo, người đó chính là em trai anh ta Seville – Gallo. Hóa ra em ấy chạy đến Đài Loan – một đất nước nhỏ bé, khó trách anh ta làm thế nào cũng không tìm được người, chính anh ta cũng quên mất mẹ đẻ của Tiểu Duy đến từ Đài Loan, Seville không có chỗ nào để đi, trở lại nơi đó cũng bình thường. ( seville: tên tiếng trung lag Duy Lợi Á, cho nên từ bây giờ, tên của thụ do anh trai/ cha gọi thì sẽ là Seville, còn do công và những người bên Trung gọi thì vẫn là Tiểu Duy) Lần này, anh ta tuyệt đối không để mất Tiểu Duy nữa!






Truyện liên quan