Chương 18
Xử Nữ từ từ mở mắt tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng làm cô thấy khó chịu, cơ thể nhức mỏi, nhất là cánh tay đau đến mức cô dường như không nhấc lên được. Cô nhìn xung quanh căn phòng, một màu trắng xoá.
Chống tay để ngồi dậy, Xử Nữ khẽ nhăn mặt khi cảm giác đau từ cánh tay truyền đến. Xử Nữ nhìn cánh tay mình, nó đã được băng bó.
Xử Nữ nhìn xung quanh, cô tự hỏi ai là người đã đưa cô vào đây. Cô nhớ khi nảy cô ở hành lang bệnh viện, khi nhận cuộc gọi của Voss Miller, nghe ông ta nói được một nửa, sau đó cô quăng điện thoại vào tường khiến nó phải đi gặp "Diêm Vương". Và khi cô đứng dậy thì có cảm giác đầu óc quay cuồng, mọi thứ trước mắt mình mờ nhạt đi. Và rồi...cô ngất. Vậy thì...ai là người đã đưa cô vào đây?
"Là ai chứ?"
Xử Nữ tự hỏi chính mình. Mặc kệ đi, là ai cũng được. Có thể là cô y tá bác sĩ hay người nào đó tốt bụng thấy cô ngất thì đưa vào thôi.
- Ưm..khát nước quá.
Xử Nữ đưa tay vuốt cổ mình, lia mắt sang chiếc bàn cạnh giường bệnh. Trên chiếc bàn có một bình hoa nhỏ, một bình nước và một điện thoại bàn.
Xử Nữ tay phải nhấc điện thoại, tay trái cầm bình nước rót một ly nước cho mình. Nhưng khi vừa nhấc bình nước lên được một khoảng thì...
Đốp
.....
- Phòng bệnh nơi Song Tử nằm - Kim Ngưu đã ngồi cạnh giường bệnh của Song Tử hơn 2 tiếng và đến giờ cô vẫn chưacó ý định rời khỏi anh, tay cô nắm chặt lấy bàn tay anh không buông.
- Ngưu nhi, cậu đừng như vậy.
Song Tử sẽ không sao đâu, bác sĩ cũng nói không còn gì đáng lo rồi mà - Sư Tử tiến đến chỗ Kim Ngưu, đặt tay lên vai cô mà nhẹ an ủi.
- Phải đó Ngưu nhi, cậu đừng khóc nữa. Nếu Song Tử tỉnh lại, thấy cậu như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ đau lòng lắm - Cự Giải cũng lên tiếng an ủi.
- Hic..tớ biết chứ, nhưng mà..đã lâu như vậy rồi mà anh ấy vẫn chưa tỉnh, phải làm sao đây? Tớ thật sự rất sợ..hic... - Kim Ngưu nấc lên từng tiếng.
- Là do tác dụng của thuốc mê vẫn còn, nên cậu ta chưa tỉnh. Sẽ không sao,tên này sống dai lắm - Thiên Bình đứng dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, mở miệng chăm chọc.
Bốp
- Anh ch.ết đi, còn ở đó mà nói - Kim Ngưu phang thẳng cái gối vào bản mặt của Thiên Bình.
Nhìn thấy Thiên Bình lãnh một gối của Kim Ngưu, Nhân Mã ngồi ở ghế khoé môi nhẹ nhếch lên.
Ôm lấy bả vai bị thương, anh chầm chậm đứng dậy.
- Nè, cẩn thận đó, anh cũng đang bị thương. Để em dìu anh - Sư Tử chạy nhanh đến chỗ Nhân Mã, đỡ lấy anh.
- Anh không sao - Nhân Mã cười nhẹ nhìn Sư Tử, anh biết cô lo cho anh, nhưng anh thật đã không sao rồi. Vết thương cũng chẳng nghiêm trọng lắm.
- Em đỡ anh về phòng nghỉ - Sư Tử nói rồi dìu Nhân Mã đi.
Lúc đi ngang qua Thiên Bình, Nhân Mã vỗ nhẹ lên vai anh, nói:
- Tội nghiệp, gương mặt đẹp trai của cậu bị ăn gối. May mắn nó không phải là dép đấy, chậc, nhưng cũng đáng buồn chứ hả.
Nói xong còn tặng cho Thiên Bình nụ cười đậm chất "đáng ghét"
Bốp.
Thiên Bình không nương tay, đánh cái bốp vào bả vai bị thương của Nhân Mã.
- Argggggg - Nhân Mã đau đớn la lên.
- Đáng - ai đó bình thản buông một từ.
- NÈ LÃNH THIÊN BÌNH - tiếng một con Sư Tử gầm lên.
Cự Giải nhìn một màn xảy ra trước mắt mà không khỏi lắc đầu ngán ngẩm. Cứ thích đâm chọt nhau là thế nào, thiệt hết nói.
- Tớ đi thăm Bảo nhi đây, Sư nhi, cậu có đi không? - Cự Giải nhìn Sư Tử hỏi.
- Cậu đi trước đi, tớ đưa Nhân Mã về phòng nghỉ đã - Sư Tử nói.
- Được rồi.
- Phòng bệnh của Xử Nữ -
Đốp.
Xử Nữ bàng hoàng lùi về sau vài bước, một tay chống phía sau để đứng vững, dưới chân cô là những mảnh vỡ của bình nước, Xử Nữ im lặng nhìn vào cánh tay mình, nó vẫn còn đưa ra phía trước, chưa hề hạ xuống. Trong đôi mắt đen sâu thẳm bỗng nổi lên những cảm xúc hỗn loạn không thể đoán được. Tay của cô...bị làm sao vậy?
Cạch.
Cửa phòng chợt mở, Xử Nữ đưa đôi mắt ngỡ ngàng nhìn người vừa đi vào. Là Thiên Yết.
"Sao anh ta lại ở đây?"
Đó là câu hỏi xuất hiện trong đầu cô hiện tại. Vậy có nghĩa là, người đưa cô vào đây là anh ta. Thiên Yết.
- Sao, cô thấy thế nào rồi. Có không khoẻ chỗ nào không? - Thiên Yết mở miệng hỏi.
Vội rút tay về, Xử Nữ không trả lời câu hỏi của Yết mà hỏi lại anh:
- Là anh đưa tôi vào đây?
- Phải - Thiên Yết đáp, tiến đến chỗ Xử Nữ rất tự nhiên mà nâng cánh tay cô lên xem.
Rụt tay lại, Xử Nữ khẽ cau mày.
- Anh làm gì?
- Tôi chỉ là muốn xem vết thương của cô thế nào thôi.
- Không cần.
Xử Nữ xoay người bước đến phía cửa sổ.
- Cô suy nghĩ về điều tôi nói đến đâu rồi? - Thiên Yết đột nhiên hỏi.
Xử Nữ không trả lời, cô chỉ im lặng, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không trước mắt. Dường như cô đang suy nghĩ điều gì đó.
- Tôi nghĩ tôi không thể - Xử Nữ quay lại nhìn Thiên Yết, cô tiếp - Anh không nghĩ làm như vậy quá tàn nhẫn sao? Anh là người mà Giải nhi yêu nhưng sao anh có thể làm tổn thương em ấy chứ. Tôi không cho phép, và cũng không đồng ý.
- Chỉ có cách đó mới có thể cũng cố thế lực của Angela, cônghĩ Rome là ai, hắn thực chấtkhông đơn giản. Tôi đã cho người điều tra, hắn ta không chỉ có thế lực trong thế giới ngầm mà hắn ta còn là một tên buôn ma túy, mà cũng là một tên đã từng giết người, hắn ta quả thật không phải người tầm thường -Thiên Yết nói.
- Vậy thì đã sao, bất luận là ai, khi đã dấn thân vào con đường đó thì cũng sẽ biến thành ác quỷ cả thôi. Và để có thể tồn tại, không còn cách nào khác là phải chém giết lẫn nhau - nói ra những lời này gương mặt Xử Nữ vẫn bình thản, giống như với cô đây là điều hiển nhiên.
Mà quả thật là như vậy, để có thể tồn tại được trong thế giới ngầm, cô và Song Ngư không biết đã phải giết bao nhiêu người rồi. Cái thế giới trong bóng đêm này thật sự quá đáng sợ. Nhưng nếu như có thể quay lại, cô liệu có dấn thân vào nó không? Không, chắc chắn là không rồi. Nhưng đáng tiếc, thời gian đã trôi qua thì sẽ không thể quay lại được.
- Đối với tôi, cuộc sống này chẳng còn gì quan trọng với tôi nữa. Tôi đã từng muốn ch.ết đi nhưng lại không thể, Thừa Ân vì tôi mà hy sinh bản thân mình, vì vậy mà tôi phải sống, phải tồn tại nhưng như vậy là quá đủ rồi. Những nổi đau mà tôi phải chịu, tôi mệt rồi không muốn tiếp tục chịu sự dày vò này nữa. Nhưng trách nhiệm mà tôi phải gánh, tôi sẽ hoàn thành nó. Với tôi bây giờ, sống cũng được mà ch.ết đi cũng cũng chẳng sao. Sẽ chẳng ai đau buồn, hay thương tiếc cho tôi.
- Vậy cô nghĩ chúng tôi là ai, không phải bạn của cô hay sao chứ - Thiên Yết đột nhiên lớn tiếng.
- Bạn? - Xử Nữ nhếch nhẹ khoé môi - Có thật sự là bạn không khi mà tôi..đã cố gắng để có thể bảo vệ họ, nhưng đến cuối cùng thì sao. Họ vẫn chỉ trích tôi đấy thôi, anh không nhìn thấy Bạch Dương hay sao, cả Sư Tử nữa...
- Đó là vì họ lo lắng cho người mình yêu thôi.
- Đủ rồi, tôi không muốn nói nữa. Còn chuyện mà anh nói với tôi, vì để cũng cố thế lực của Angela mà tôi và anh bắt buộc phải cùng nhau đóng một màn kịch kết hôn, xin lỗi tôi không làm được - Xử Nữ kiên quyết.
Trong khi Thiên Yết và Xử Nữ ở trong phòng nói chuyện, thì bên ngoài Cự Giải đã nghe thấy tất cả. Nghe những lời Xử Nữ nói, trong lòng Cự Giải dấy lên một nổi lo sợ. Tại sao Thiên Yết lại như vậy, tại sao anh ấy có thể có cái suy nghĩ đó được chứ. Không? Cô sẽ không để nó xảy ra, không được.
Cự Giải không phải không biết, Thiên Yết vì muốn giúp chị cô cho nên mới đưa ra yêu cầu đó. Nhưng nếu như...nếu như yêu cầu đó sau này sẽ không phải như vậy nữa...Vậy thì cô phải làm sao? Thiên Yết, liệu anh có thay đổi, trở về bên cạnh chị cô hay không.
Nếu điều đó trở thành sự thì cô nên làm gì?
Sợ. Cự Giải cô đang sợ, sợ những gì cô nghĩ sẽ thành sự thật. Cô sợ phải mất đi Thiên Yết. Năm đó là cô sai, cô thừa nhận nhưng cô chỉ mong muốn một hạnh phúc thôi mà. Dẫu sao mọi chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao còn phải tìm cách để phải quay về như lúc trước.
Đặt tay lên nắm cửa, Cự Giải định bước vào trong nhưng khi cô vừa xoay nắm cửa thì một bàn tay đã giữ lại. Cô quay sang nhìn, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
- Tôi cần nói chuyện với cậu - Song Ngư nhìn Cự Giải lên tiếng. Rồi không đợi Cự Giải có đồng ý hay không cô đã lôi Cự Giải đi.
Vừa lúc Thiên Bình đi tới, nhìnthấy Song Ngư lôi Cự Giải đi đâu đó, anh liền không suy nghĩ mà đi theo.
- Phía sau bệnh viện -
Song Ngư kéo Cự Giải ra phía sân sau của bệnh viện.
- Bỏ tay tớ ra, Ngư nhi - Cự Giải vùng tay mình khỏi tay Song Ngư. Cô nhìn Song Ngư hỏi - Cậu muốn nói gì với tớ?
- Khi nảy cậu muốn làm gì? - Song Ngư hỏi ngược lại Cự Giải.
Cự Giải quay mặt sang hướng khác tránh cái nhìn của Song Ngư.
- Không phải chuyện của cậu - cô khó chịu nói.
- Không phải chuyện của tôi, cậu nghe cho kỹ đây Cự Giải, những chuyện liên quan đến Xử Nữ thì sẽ liên quan đến tôi. Cậu nên nhớ cho kỹ đi - Song Ngư hằng giọng.
- Nhưng đây là chuyện của tôi và chị ấy, thì có liên quan gì đến cậu. Tôi muốn nói chuyện với chị mình cũng phải xin phép cậu hay sao?
- Cậu muốn nói chuyện gì? Là chuyện cậu phản đối việc mà Thiên Yết yêu cầu với Xử Nữ.
Cự Giải cứng người khi Song Ngư nói đúng trọng điểm. Cự Giải quay sang Song Ngư.
- Phải, thì sao chứ? Thiên Yết anh ấy là người yêu của tôi, chị ấy nếu như đồng ý điều đó, làm như vậy không phải là sai sao? Sao chị ấy có thể cướp người yêu của em gái mình chứ? - Cự Giải lớn tiếng nói.
Thiên Bình ra đến sân sau, nghe tiếng Cự Giải thì dừng lại, đứng nấp sau bức tường.
- Cướp người yêu? - Song Ngư khẽ cười nhạt - Cậu nói mà không suy nghĩ sao, ngay từ đầu là ai đã cướp đi mọi thứ của Xử Nữ, là ai nhẫn tâm đẩy cậu ấy vào bước đường như ngày hôm nay? Chính là cậu - Song Ngư lớn tiếng nói, ánh mắt chăm chăm nhìn Cự Giải, cô tiếp - Mọi thứ mà cậu đang có ngày hôm nay, sự yêu thương của ba mẹ cậu, bạn bè và cả Thiên Yết. Những thứ đó là cậu đã cướp mất của Xử Nữ - mỗi một câu nói Song Ngư nói ra, cô bước về phía Cự Giải một bước, Cự Giải lùi một bước - Là cậu đã sai trước khi mà hôm Xử Nữ bảo cậu đi gặp Thiên Yết và nói cậu ấy không thể đến được, nhưng cậu đã làm gì, nhận mình là Xử Nữ. Là cậu ích kỷ khi chia rẽ tình bạn giữa mọi người với Xử Nữ, nói xấu cậu ấy. Và cậu chính cậu là người đã