Chương 2: Tôi ghét nhất học toán!
Trường tôi có một cách chia lớp khá là đặt biệt. Đó là lớp 10 học chung với những ai, do ai chủ nhiệm thì suốt quãng thời gian phổ thông còn lại sẽ y như vậy. Nếu gặp giáo viên chủ nhiệm dễ tính, thì cuộc đời bạn sẽ nở hoa. Còn nếu gặp phải bà La Sát hay ông Gà Mên nào đó thì thôi, khỏi phải bàn. Tôi nằm trong cái ví dụ thứ hai ý.
" Hoàng Mồng Tơi! Lên bảng làm bài cho tôi!"
Đấy đấy, thấy chưa! Vừa nhắc đến đã réo tên rồi. Chỉ những đứa hay bị thầy cô đì mới hiểu nổi khổ cực của tôi thôi.
Sau khi nghiên cứu cái đề bài cùng cái hình trên bảng, tôi nhắm mắt viết đại vào. Bà La Sát vừa đứng sau lưng tôi vừa theo dõi tôi viết. Đoạn đang viết "AB // DC" nửa chừng thì bà ấy đột nhiên hỏi: "Tại sao hai đoạn thẳng này lại song song?"
Giọng nói lạnh lẽo của cô giáo từ đằng sau vang lên khiến tôi lạnh cả sống lưng. Tôi hít một hơi thật sâu rồi lấy dũng khí mở miệng: "Vì...vì đó là sự thật!"
Bà La Sát: "..."
Cả lớp: "..."
Tôi thề là tôi chẳng biết cái vẹo gì. Cứ nhớ sao ghi vậy. Mà tôi chẳng biết tại sao chúng nó song song. Nhìn sao thì ghi vậy thôi. Nhưng sự thật là nó song song.
" Thôi cô đi về chỗ dùm tôi cái!" Cô chủ nhiệm nói rồi bắt đầu quay xuống nhìn các gương mặt bên dưới: "Bạn làm đúng hay sai mấy đứa?"
" Sai rồi..."
" Sai..."
" Làm sai rồi cô..."
Lớp bắt đầu xì xầm. Sai cái quần què nhá!
Sau khi lướt qua bốn mươi mấy gương mặt trong lớp thì cô giơ tay chỉ về phía góc lớp: "Nào, Trúc đi! Bạn làm đúng hay sai?"
Bạn nữ với cái tên Trúc nghe thế thì ngoan ngoãn đứng lên đáp: "Dạ thưa cô bạn làm sai ạ!"
Cô nghe xong thì chỉ tay lên bài tôi, bảo nó lên sửa lại. Lúc đi ngang qua tôi, nó quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười rất thân thương. Không biết thật hay giả, hoặc có lẽ là do tôi tưởng tượng nhưng dường như tôi vừa ngửi thấy một mùi châm chọc.
Tôi ghét Trúc không phải vì nó giỏi hay tôi thường bị đem ra so sánh với nó. Thực tế là con Hà cũng học rất giỏi, mỗi tội là không xinh bằng tôi thôi. Tôi cũng thường bị so sánh với Hà mỗi lần họp phụ huynh về. Nhưng cảm giác lại khác. Tôi cảm thấy con Trúc rất giả tạo. Nó luôn khoác trên mình vẻ mặt ngoan hiền với mọi người nhưng luôn nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường. Càng nghĩ đế nó tôi càng tức, cứ thế lực trên tay càng mạnh như muốn đâm thủng tờ giấy.
Sau khi hí hoáy đủ thứ kiểu trên bảng thì Trúc thản nhiên đi xuống dưới. Bà La Sát lớp tôi bắt đầu kiểm tr.a bài làm của nó. Đoạn cô nở nụ cười rồi nói: "Bạn làm đúng rồi, cho một dấu cộng! Hoàng Mồng Tơi một dấu trừ!"What? Cuộc đời thật bất công!
Trong khi tôi đang mếu máo thì con Hà ngồi kế lại nhe răng cười nham nhở. Chẳng hiểu sao tôi lại chơi với loại bêu xấu bạn bè như nó.
" Cám lại thua nàng Tấm à?"
" Có cờ lờ ý!" Tôi lườm nó rồi tiếp tục ngồi vẽ.
Tôi không thích làm gì hết. Ngoại trừ ăn không ngồi rồi thì thứ duy nhất khiến tôi hứng thú chính là vẽ. Vẽ tranh giúp tôi giải tỏa mọi bực bội trong người.
" Lại vẽ nữa à?" Đang chép bài nữa chừng thì Hà dừng lại quay sang nhìn tôi. Tôi không trả lời, chỉ "ừm" nhẹ một cái rồi chú tâm vẽ.
Sau khi quẹt vài ba sợi lông ngay nách thì đột nhiên tờ giấy vẽ của tôi bị giựt. Tôi giật mình ngước đầu lên định chửi thì thấy bà La Sát đang chuyên tâm nhìn vào bức vẽ của tôi.
Thôi rồi, thôi rồi! Mặt cô giáo đã chuyển biến và có nhiều nếp nhăn hơn. Cô không nói không rằng đi thẳng lên bảng, dùng nam châm cố định bốn góc tờ giấy và đứng sang một bên cho cả lớp chiêm ngưỡng.
Một giây sau thì một tràng cười rộ lên. Phải nói là nhục ứ chịu được. May mà tôi còn chưa ghi tên nhân vật, không thôi thì teo rồi.
" Học thì dở mà suốt ngày chú tâm vào những việc không đâu!" Cô đột nhiên lớn tiếng quát khiến cả lớp im bặt. Tôi cúi gằm mặt, không dám ngẩn đầu. Ngay cả con Hà ngồi bên cạnh cũng im re không dám nhúc nhích. Kiểu này là máu điên của cô đã nổi lên rồi.
" Mồng Tơi!"
" Dạ..." Tôi đứng dậy dè dặt nhìn cô. Nhìn bề ngoài tôi men lì mạnh mẽ thế thôi chứ bên trong mong manh dễ vỡ lắm. Người ta có câu gì nhỉ? Kiểu như bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong yếu đuối ấy, tôi là kiểu người như thế.
Thật đấy đéo đùa đâu!
" Không muốn học thì bước ra ngoài đứng cho tôi!" Vừa nói cô vừa chỉ tay ra phía cửa lớp. Tôi nghe thế thì hai mắt sáng rực liền nhanh nhảu đáp: "Vâng! Thưa cô em đi!"
Cô nghe xong liền trừng mắt quát tiếp: "Thôi, thôi, thôi, cô ngồi im cho tôi nhờ!"
Tôi nghe thế lại ngồi xuống. Bọn nhiều chuyện kia thì cứ bàn tán xôn xao. Tôi lườm mắt nhìn cả bọn thì chúng nó vẫy vẫy tay chào lại tôi. Thôi tốt nhất là chúng ta không nên quan tâm đến dư luận.
Tờ giấy của tôi vẫn nằm đó. Lâu lâu có vài ba đứa lớp khác đi ngang nhìn vào đều bụm miệng cười. Ngay cả các giáo viên khác cũng đứng lại nhìn một chút rồi rời đi. Tôi ước gì mình giống nhân vật Luffy ở trong Onepiece, lúc đó tôi sẽ kéo dãn tay mình về phía trước rồi giựt lấy tờ giấy sau đó đem trở lại bàn mình.
Bà La Sát sau khi vẽ vài đường trên bảng thì quay xuống lớp: "Nào, nhắc lại cho cô, vectơ cùng phương là gì? Mồng Tơi! Nhắc lại nào!"
Đệt!
" Dạ thưa cô..." Tôi đứng lên, nói được ba chữ thì câm luôn. Sự thật là ba chữ đó nó cũng nhiều lắm rồi. Sau khi thấy tôi ấp úng mãi không nói thì cô khẽ thở dài: "Haizz, sao lần nào em cũng không học bài cũ vậy? Mồng Tơi ơi Mồng Tơi, sao em tơi thế!"
Lớp nghe xong câu cuối thì cười như điên. Ngay cả con kế bên cũng úp mặt xuống bàn mà cười. Cô thấy lớp ồn thì lên tiếng bảo lớp im lặng. Đúng lúc chuông reo hết tiết, cô cho lớp nghỉ rồi quay ra dọn đồ.
Đợi cô ra khỏi rồi, tôi mới mò lên bảng cướp tờ giấy vẽ về. Trong tờ giấy là một cô gái tóc dài, gương mặt xinh đẹp nhưng tứ chi lại toàn lông. Khỏi nói cũng biết, đương nhiên là tôi vẽ con Trúc đấy!
Tôi đang cầm tờ giấy thì bị mấy đứa trong hội chị em bạn dì giựt phắt lấy.
Kể sơ về hội. Đây là tập hợp các thành phần bà tám của lớp tôi gồm năm nữ và ba nam: Ngọc Trang, Mỹ Hạnh, Thanh Dung, Thanh Hà, Thành Đạt, Đình Vỹ, Quang Thuận và tôi. Trong đó Đình Vỹ là lớp trưởng, Quang Thuận là lớp phó kỷ luật, Ngọc Trang là lớp phó văn thể mĩ. Lớp phó học tập đâu ư? Con Trúc đấy.
Mà công nhận tôi toàn chơi với lũ ban cán sự. Ngay cả con Hà cũng là tổ trưởng tổ tôi. Vậy nên nhiều khi đi chung với tụi nó cũng nhục lắm.